Saturday, May 30, 2015

Vol3-chap4: Van Hawk's humiliation



Lee Hyun kết nối máy tính với một trang web mua bán vật phẩm. Cậu thường ghé qua trang web mỗi ngày để tìm kiếm những mặt hàng tốt với giá cả phải chăng, nhưng lần này là dành cho một mục đích đặc biệt.

"Thật đáng kinh ngạc."

Royal Road ngày càng nổi tiếng. Mới tuần trước thôi, số lượng vật phẩm được rao bán là 160000, nhưng giờ đây đã cán mốc 165000.

Đó không phải là do các vật phẩm không bán được, nói sao nhỉ, ngoài những vật phẩm có cái giá cao đến ngớ ngẩn hay những thứ chẳng ma nào cần tới, hầu hết tất cả những vật phẩm được rao bán tuần trước đều đã được mua sạch.

Những vật phẩm đã được bán sẽ bị xóa khỏi dnah sách vào ngày hôm sau, nhưng ngày càng nhiều vật phẩm được đăng ký mới. Lee Hyun từ từ kéo xem bản danh sách.

“Có vẻ như tuần này có khá nhiều vật phẩm hữu dụng.”

Vật phẩm: Thanh Kiếm Của Melain:
Độ Bền: 105/105.
Sát Thương: 40-43.
Một thanh kiếm dài, được tạo ra cách trộn thêm một ít quặng mithril. Thanh kiếm được cho là sở hữu thứ sức mạnh khó có thể so bì, được một thợ rèn nổi tiếng tên Melain chế tạo.
Yêu Cầu:
Chỉ Số Sức Mạnh: 200 điểm.
Cấp Độ: 100.
Hiệu Ứng:
Gây thêm 50% sát thương cho lũ Undead.
+25 điểm Sức Mạnh.
+17 điểm Nhanh Nhẹn.



Vật phẩm: Vòng Tay Của Saikuri:
Độ Bền: 40/40.
Saikuri- một pháp sư sáng tạo nhưng lập dị, nổi danh với 42 phép cường hóa. Saikuri đã truyền lại cho hậu thế vòng tay của ông, thứ ban cho người đeo những khả năng thần bí. Vật phẩm này là thứ mà ai ai trên lục địa này cũng đều khao khát.
Yêu Cầu: Cấp Độ 150.
Hiệu Ứng:
Năng lượng tối đa tăng thêm 30%.
Sức mạnh phép thuật được tăng thêm 20%
+10 điểm cho tất cả các chỉ số.



Những vật phẩm kiểu này rất hiếm và bị săn đón rất gắt gao. Kể cả Hyun cũng ước ao có được những vũ khí và trang bị với những hiệu ứng đặc biệt như vậy.

‘Tốn bao nhiêu nhỉ?!’

Phiên đấu giá chợ đen cho thanh kiếm Melain có giá sàn là 1,5 triệu Won. Mặc dù vậy, cái giá đó đang ngày một tăng, và tính tới thời điểm hiện tại con số đã vượt qua ngưỡng 2,5 triệu.

Vũ khí này không bị giới hạn lớp nhân vật, và nó có thể sử dụng được ở những cấp độ thấp. Vì lẽ đó, vật phẩm này được đem bán với cái giá khá cao.

Vòng tay của Saikuri là một vật phẩm cực hiếm, có cái giá chào bán là 3 triệu Won, và hiện giờ mức đặt cao nhất đã là 5 triệu.

“Đúng là cái giá trên trời.”

Lee Hyun chỉ biết liếm môi thèm thuồng. Ngay từ đầu, cậu đã xác định sẽ không mua bất cứ thứ gì từ trang đấu giá. Tất nhiên, nếu như chịu đầu tư cậu có thể mua một vật phẩm nào đó. Giờ Hyun có khoảng 30 triệu Won (tương đương 30 000 USD).

Nhưng một khi đã mua vật phẩm, sẽ không thể dừng lại. Bởi vì luôn luôn có những vật phẩm tốt hơn nữa, khiến cho những thứ bạn đã mua trở nên lỗi thời.

Lee Hyun quyết định dừng việc tìm kiếm lại, và cậu bắt đầu đăng một bài đấu giá. Hyun muốn bán những vật phẩm mà cậu đã nhặt được khi còn săn bắn ở Lavias.

Chúng đa số là những vũ khí của lũ Death Knight, chỉ có một số thứ cậu không đem bán bởi vì chúng rất hiếm, hoặc cực kì quan trọng.

Trong những chiến lợi phẩm thu được, có thứ sẽ cần dùng cho các nhiệm vụ, còn thứ khác có thể đem bán lấy tiền. Đa số người chơi sẽ vứt đi hoặc bán chúng cho những cửa hàng tạp hóa, nhưng Lee Hyun lại cho rằng sẽ có ai đó cần đến.

Một phiên đấu giá sẽ kéo dài một tuần lễ, tương đương với 4 tuần trong game. Những vật phẩm rớt ra từ lũ Death Knight.

Weed giữ những vật phẩm tốt nhất cho mình, và thiết lập giá khởi điểm cho những vật phẩm còn lại là 10000 Won. Càng nhiều người đặt giá thì bạn càng có lợi, vì sự cạnh tranh cho vật phẩm ngày càng tăng.

Khi cuộc cạnh tranh ngày càng khốc liệt sẽ khiến giá trị vật phẩm tăng vùn vụt, và chẳng có gì phải lo nghĩ khi giá bán ra thấp nhất cũng phải bằng giá thị trường.

Nhưng với những vật phẩm thông thường, Weed chỉ đặt giá tối thiểu là 3000 Won. Kể cả khi những vật phẩm này không có giá trị đến vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì bởi đây là một cuộc đấu giá ảo trên mạng.

Cậu làm vậy vì một lý do rất đơn giản- tốn thời gian. Lee Hyun đã đăng ký rao bán hơn 30 vật phẩm trên trang web đấu giá.

“Xin hãy tăng giá, làm ơn…” Cậu cầu khẩn.

Hyun rất lo lắng, vì đây là lần đầu tiên cậu rao bán những vật phẩm mình kiếm được trong Royal Road.


‘Giờ thì mình tự hỏi không biết giá của chúng sẽ tăng đến đâu nhỉ?’

Cậu hiểu là giá vật phẩm sẽ không thể tăng chỉ bằng cách cầu nguyện. Mặc dù vậy, cậu chẳng có cách nào khác ngoài theo dõi. Lee Hyun sở hữu mức xếp hạng uy tín cao nhất cho một trang web giao dịch – biểu tượng 3 viên kim cương.

Với mức xếp hạng này, cậu được miễn hoàn toàn phí giao dịch cho 100 đơn hàng, và những vật phẩm cậu đăng lên sẽ xuất hiện ở những nơi người mua hay chú ý nhất. Chúng sẽ được hiển thị ở chính giữa màn hình đấu giá với biểu tượng chiếc hộp màu đỏ nổi bật.

“Bằng cách này, chí ít thì chúng cũng không bị trôi xuống khi những vật phẩm khác được rao bán.”

Người chơi bắt đầu ra giá cho những vũ khí của lũ Death Knight với giá 20 000 và 30 000 Won. Lee Hyun quan sát phiên đấu giá một lúc trước khi đăng nhập lại vào Royal Road.

Phiên đấu giá có thời gian những một tuần lễ, vì vậy không nên kì vọng quá nhiều khi mới đăng lên.

Đế Chế Arpenia!

Đó là Đế Chế đầu tiên thống nhất toàn bộ lục địa Versailles về một mối. Mặc dù vậy, 300 năm sau, vinh quang ấy dần lụi tàn và Đế Chế bị chia năm xẻ bảy thành vô số những quốc gia nhỏ.

Kể từ đó, lịch sử xoay quanh các Hiệp sĩ, và những câu chuyện về họ đã được viết nên. Có thể nói đó là những trang lịch sử thấm đấm máu và vô cùng tang thương!

Một phần nhỏ các lãnh địa cùng những quốc gia nhỏ bé đồng minh sẽ sống sót qua thời kì tăm tối ấy. Và đó là câu chuyện về sự ra đời của Liên Minh Britten.

Trong những ngày đầu, bảy vương quốc luôn cảnh giác lẫn nhau; giờ đây các vương quốc đã trở thành một thể thống nhất, cùng sử dụng duy nhất một đạo luật và quy tắc ứng xử, ngoài ra còn cho phép kết hôn liên quốc gia.

Lãnh đạo mỗi quốc gia có thể sang thăm những nước láng giềng và được đối xử như khi còn ở nhà. Họ cũng có một nền kinh tế phát triển mạnh.

Về mặt địa lý, liên minh Britten tọa lạc về phía Đông của trung tâm lục địa, vì vậy họ có thể phát triển kinh tế thịnh vượng trong khi né tránh khỏi những cuộc chiến tranh lớn.

Cả hai điều trên đều đến từ những thành phố trung lập (thành phố phi quân sự) được dựng nên bởi các thương nhân, vì thế nên giao thương và công nghệ có nơi để phát triển.

Vì lý do đó, một số lượng lớn người chơi lựa chọn liên minh Britten làm địa điểm xuất phát.

Làng Tomlin.

Nó nằm phía cực Đông của liên minh Britten.

“Thu mua da thỏ đây!”

“Những ai muốn đi săn tại hang động Pestar tụ tập lại đây!”

“Tuyển Tu sĩ đây. Linh mục nam từ cấp 50 trở lên! Lượng vật phẩm phân bổ sẽ nhiều gấp đôi so với khi đi một mình.”

Một đám đông lớn tụ tập tại quảng trường. Đám đông này bao gồm vô số những người chơi ăn diện những bộ đồ sặc sỡ và một số lượng lớn những thương nhân.

Liên minh Britten là vương quốc cực kì phát triển về giao thương, vì vậy có một số lượng không nhỏ những thương nhân tới đây để trao đổi buôn bán.

“Cậu đã mua đủ số gia vị chưa đấy?”

“Chúng ta đã sắm rất nhiều thứ với giá rẻ, vì vậy tôi nghĩ lần này chúng ta sẽ lãi lớn!”

Làng Tomlin được ghé thăm chủ yếu bởi những người mới chơi và thương nhân. Với lượng lớn những mặt hàng được buôn bán và giao dịch mỗi ngày, rất nhiều thương nhân thường xuyên ghé qua.

Một chiếc xe thồ từ từ lăn bánh ở cửa phía Đông ngôi làng đã thu hút sự chú ý của nhiều người xem.

“Hử? Cái gì kia?”

“Trông nó có vẻ không bắt mắt cho lắm…”

Phần bánh xe đang rung rinh như thể sắp đổ ập xuống đường vậy. Bên cạnh đó, tấm vải che chiếc xe thồ trông chẳng khác gì tấm giẻ. Mặc dù vậy, tình trạng chiếc xe thồ không phải là thứ thu hút sự chú ý, mà đó là vì chiếc xe này đến từ phía Đông ngôi làng.

Weed đang tập trung điêu khắc vào chỗ ngồi của người đánh xe, và Mapan cũng đang chăm chỉ tính toán các chi phí.

Tai của Mapan vẫn lùng bùng vì Weed đã sử dụng kĩ năng Sư Tử Hống trong suốt quãng đường băng qua dãy Bar Khu. Anh ta đã phải nghe nhiều lần đến nỗi tí thì rối loạn thần kinh.

Với những chiến binh, tiếng gầm chiến trận của họ gây áp lực cho đối phương và cường hóa chỉ số, Sư Tử Hống là kĩ năng bị hạn chế bởi tính hữu dụng của nó. Kĩ năng này gia tăng sĩ khí cho cả một đội quân, hoặc ổn định lòng quân trong trận chiến, vì vậy có vẻ như nó chả đem lại nhiều lợi ích cho lắm.

Mặc dù Sư Tử Hống là một kĩ năng mập mờ như vậy, nó lại lên cấp khá mau. Và bởi vì Weed đã liên tục sử dụng trong một thời gian dài, cấp độ kĩ năng đã tăng lên nhanh chóng.

Kĩ năng Sư Tử Hống giờ đã lên mức Cao Cấp-Cấp Độ 3. Vì lẽ đó, Mapan đã thề là sẽ không bao giờ đi cùng một chiến binh nữa.

“Thật sự là ở đây có nhiều người hơn tôi nghĩ.”

Đó là ấn tượng đầu tiên của Weed về làng Tomlin. Mặc dù ngôi làng nằm ở rìa phía Đông lục địa, ở đây vẫn quy tụ một lượng lớn người chơi.

Cuối cùng thì Weed cũng nhận ra thực tế rằng hai người đang ở một trong những vương quốc ở trung tâm lục địa, không giống như Rosenheim là quốc gia vùng biên ải.

Phải mất gần một tháng nếm mật nằm gai để có thể băng qua dãy núi Bar Khu, cuối cùng đặt chân tới liên minh Britten. Trên đường họ đã chạm trán với lũ Spider, Basilisk, Orge, và vô số những con quái thú khác.

Khi vượt qua vùng hồ nước, những con thủy quái đã túm mắt cá chân Weed, với các chi và rễ chúng tấn công cậu như vũ bão.

Dãy núi Bar Khu quả thật là thiên đường trên mặt đất dành cho lũ quái vật. Lũ Lycanthrope tấn công theo từng đợt, đợt thứ nhất chỉ bằng một nửa so với đợt thứ hai, và bọn họ đã phải chống chọi trong 10 tiếng đồng hồ liền để có thể phá vỡ vòng vây.


Kể cả trong những hoàn cảnh kỳ quặc như vậy, Weed đã chạm khắc tất cả những viên đá quý mà cậu có. Khi kĩ năng Điêu Khắc đạt mức Trung Cấp, thực sự rất khó có thể lên cấp.

Khi ấy, nhờ có kĩ năng Điêu Khắc mà cậu đạt được kĩ năng định hình cho đá quý. Còn nữa, loại hình thủ công này cao cấp hơn điêu khắc trên gỗ vì nó đòi hỏi trình độ gấp 2 hoặc 3 lần, và nhờ đó, kĩ năng Bậc Thầy Điêu Khắc đã tăng lên cấp độ 4 mức trung cấp.  

Nhưng điều sảng khoái hơn cả, là kĩ năng Nghề Thủ Công đã thăng lên cấp độ 6 mức trung cấp. Việc kĩ năng Nghề Thủ Công lên cấp sẽ tạo tiền đề cho kĩ năng Điêu Khắc, ngoài ra nó còn ảnh hưởng tới rất nhiều kĩ năng khác, vì vậy có thể nói Nghề Thủ Công là kĩ năng tối quan trọng thứ hai, chỉ sau Điêu Khắc.

”Weed này, đây có phải lần đầu cậu rời khỏi vương quốc Rosenheim phải không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi đã từng có dịp đi qua những quốc gia khác để gặp gỡ bạn bè, và tôi chợt nhận ra rằng vương quốc Rosenheim có dân số ít nhất. Thậm chí vương quốc Brent ở mạn bắc còn có nhiều cư dân hơn.”

“Đó là bởi nếu bắt đầu ở những vương quốc đông dân thì chúng ta sẽ được lợi rất lớn.” Weed trả lời.

Nếu có một người đi tiên phong trong một lĩnh vực nào đó, vậy nó hẳn sẽ đi cùng với thông tin. Và trong trường hợp khám phá ra một hầm ngục đặc biệt hay một hang ổ quái vật, đó là khái niệm được gọi là “sở hữu”.

Khi một bang hội có quyền sở hữu, họ có rất nhiều lợi thế. Đầu tiên, các thành viên sẽ nhận thêm 20% lượng kinh nghiệm, và những người không thuộc bang hội sẽ không thể vào trong hầm ngục ngoài khoảng thời gian được cho phép. Điều này thường là nguyên nhân khiến những cuộc chiến xung đột đẫm máu xảy ra chưa những bang hội và người chơi.

Điều này thể hiện qua hoạt động gần đây của những bang hội sừng sỏ ở liên minh Alliance. Cuộc bao vây pháo đài Odein là một ví dụ điển hình.

‘Điều này là thứ gì đó chả có mấy ý nghĩa đối với mình. Chúng ta không có thời gian để giải quyết những cuộc chiến danh dự giữa bang hội.’

Weed và Mapan phớt lờ những cái nhìn hoảng hốt và ánh mắt soi mói.

Ưu tiên số một của hai người lúc này là đẩy chiếc xe thồ tới cửa hàng trao đổi. Bởi vì cửa hàng nằm ở một ngôi làng vùng thôn dã, nó không chẳng được to lắm. Chủ cửa hàng là một người đàn ông khá tốt tính.

“Chúng tôi tới đây để bán một vài thứ.”

Mapan mở lời, và chủ cửa hàng tỏ ra khá hào hứng

“Tất nhiên rồi. Có rất nhiều thương nhân ghé qua đây vào những ngày này. Điều đó được đánh giá rất cao. Vậy các bạn định bán những mặt hàng nào?”

Mapan lấy ra từng thứ một, nào là pho mát, rồi những chai dầu oliu.

“Những thứ này là để bán.”

“Ôi chúa ơi! Những thứ này là từ vương quốc Rosenheim phải vậy không? Và vì các bạn sẽ từ rất xa tới đây, tôi sẽ trả tương ứng là 4 với 8 bạc cho mỗi thứ.”

Mapan cân nhắc trong giây lát, nhưng cuối cùng anh ta đã nhắm mắt mà bán đi tất cả. Cho tới nay, hành trình trong toa xe thật vô cùng khó chịu vì nó nồng nặc mùi phô mai và dầu oliu.

Mỗi khi chiếc xe đụng mạnh, anh ta lại xóc hết cả dạ dày; sự chân thực đến xuất sắc trong Royal Road như là một gánh nặng cho Mapan.

“Tôi rất biết ơn ngài. Những thứ như này rất khó tìm ở thị trấn, vì vậy 470 vàng đủ khiến tôi hài lòng.”

“Rất hân hạnh!”

Thông qua việc giao dịch này, Mapan đã lời được 200 vàng và tăng một ít điểm Danh Vọng và kĩ năng nghề. Cuối cùng thì chuyến đi dài cả tháng trời cũng xứng đáng với công sức bỏ ra!

Sau cùng thì niềm hạnh phúc lớn nhất của một thương nhân là cảm giác thành công và thỏa mãn khi bạn giàu lên sau một thời gian.

Tiếp theo tới lượt Weed.

Mapan nhìn Weed với ánh mắt đầy ghen tị. Bởi vì những thứ tạp phẩm đã gặt hát nhiều lợi nhuận như vậy, anh ta đang tự hỏi không biết đống trang sức kia còn đem lại như thế nào nữa.

‘Những viên đá quý thô mà Weed tự tay định hình thành trang sức…’

Mapan nuốt nước miếng.

Weed mở hành trang và lấy ra từng chiếc vòng tay và dây chuyền.

“Ông sẽ trả bao nhiêu cho những thứ này?”

Vào thời khắc đó, cửa hàng trao đổi tràn ngập tiếng bình luận của người chơi.

“Ngọc bội kìa!”

“Chúng là đồ trang sức. Thứ kia là ngọc lục bảo… và nếu tôi không lầm, kia hẳn là ngọc saphia!”

“Họ tìm thấy những viên đá quý như này ở đâu vậy nhỉ?”

“Chúng thật vô cùng rực rỡ…”

Phản ứng của mọi người cũng chẳng quá ngạc nhiên. Những thương nhân ghé qua thị trấn Tomlin này đa phần là những người chơi cấp độ thấp, và đây là lần đầu tiên đại đa số họ nhìn thấy đồ trang sức.

Chủ cừa hàng ngắm nghía những đồ trang sức Weed kĩ càng, và ông ấy bày tỏ thái độ thất vọng.

“Những thứ như này khó mà bán được tại thị trấn nhỏ như nơi đây! Sao cậu không ghé qua những thành phố lớn?”

Mapan đưa ra một bình luận đầy hữu ích.

“Đồ trang sức được coi như một món hàng xa xỉ, bán chúng ở những thành phố lớn với nền thương mại phát triển sẽ đem lại nhiều lợi nhuận hơn những ngôi làng nhỏ. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu bán nó trực tiếp cho các cửa hàng đồ trang sức thay vì cho cửa hàng trao đổi, bởi một lẽ họ sẽ đưa ra cái giá tốt hơn.”

“Thật vậy sao?”

Weed cất đống trang sức về lại hành trang. Dù sao thì cậu cũng không nhất thiết phải bán chúng vào lúc này.

Mỗi thị trấn hay thành phố đều có cái giá cho trang sức hoàn toàn khác nhau, vì vậy Weed chỉ đem chúng ra để khảo sát giá thị trường ở liên minh Britten.

Sau khi ních đầy xe thồ với những mặt hàng được mua bằng số tiền vừa kiếm được, hai người họ đã hoàn thành xong tất cả những gì cần làm ở làng Tomlin.

Ngay cả sau khi hai người họ lái chiếc xe thồ ọp ẹp từ từ rời khỏi làng bằng cửa Tây, chuyến thăm làng Tomlin của họ trở thành chủ đề nóng hổi.
“Thậm chí cửa hàng trao đổi trong thị trấn còn không đủ tiền, vậy thì chúng đáng giá bao nhiêu nhỉ?”

“Với những đồ trang sức được làm thủ công như vậy, tôi cho rằng chúng sẽ được bán với giá cao!”

“Hai người kia đến từ nơi nào vậy?”

“Phía Đông! Nhưng hướng đó chỉ có mỗi dãy núi Bar Khu…”

“Không thể nào! Họ đã vượt qua dãy núi Bar Khu ư?”

“Vương quốc Rosenheim! Những đồ trang sức đó đã được lấy từ vương quốc Rosenheim, nhưng chúng được chạm khác ở đâu được nhỉ…”

*****

Vài ngày sau, Weed và Mapan đã đặt chân tới thủ đô của một vương quốc đồng minh của liên minh Britten, lâu đài Regus vương quốc Keuroin.

Trong khoảng sân rộng rãi, bằng phẳng trước cửa toàn thành, những con quái vật cho người mới bắt đầu như thỏ hay cáo chạy khắp nơi, và những người chơi ráo riết đuổi theo chúng với quyết tâm sắt đá.

Thật tiêu sái, Mapan lên tiếng. “Thật là một cảnh thượng yên bình.”

“Đúng vậy,” Weed cũng đồng tình. Sau khi đã quá quen với việc chống chọi lại lũ quái vật khát máu ở dãy núi Bar Khu, những chú thỏ và cáo thật ngộ nghĩnh đáng yêu khi đem ra so sánh.

Bầu trời trong xanh với làn mây trắng hững hờ trôi. Mặt trời ấm áp, những cánh đồng lúa mạch trải dài đến tận chân trời. Lâu đài Regus, được dựng nên bởi nền gạch đỏ au như hòa quyện với quang cảnh, thật là một vẻ đẹp không thể so sánh, khác với thành Serabourg tại vương quốc Rosenheim.

Khi được chiêm ngưỡng cảnh vật yên bình như vậy, thậm chí bạn còn có thể làm được một bài thơ.

*Ting*
Chỉ số Nghệ Thuật tăng thêm 2 điểm.

Chỉ số này không chỉ tăng lên khi bạn cho ra đời những tác phẩm nghệ thuật, mà nó cũng được cải thiên khi chiêm ngưỡng những thứ tươi đẹp trong lúc ngao du đây đó.

Keuroin là vương quốc nhiều du khách nhất!

Tại nơi đây, vẻ đẹp tráng lệ của thị trấn và lâu đài đã thu hút nhiều du khách. Những khu nghỉ dưỡng sang trọng là nơi để những cặp uyên ương hẹn hò, hay những người khác làm chốn tận hưởng.

Weed và Mapan tận tưởng từng phút giây thư giãn. Trong lúc đó, Mapan gột sạch những mệt mỏi và đau khổ mà anh đã phải chịu đựng, nhưng Weed lại chú tâm quan sát lâu đài.

‘Một lâu đài như vậy hẳn sẽ là hình mẫu lý tưởng để cho ra đời những tác phẩm điêu khắc. Nhiều người sẽ sẵn sàng mua chúng. Mình tự hỏi không biết kĩ năng Điêu Khắc sẽ tăng tiến đến đâu đây?’

Weed phác thảo hình dạng những ngọn tháp và chiều cao tường thành trong khi tản bộ.

Bản năng của một nhà điêu khắc.

Mọi thứ cậu chiêm ngưỡng sẽ được ghi lại đầy đủ chi tiết trong tiềm thức.

Weed và Mapan đã tới trước cổng thành phố. Mapan dắt con lừa kéo xe về phía trước.

“Tôi sẽ đi trước.”

Có hai con đường để tiến vào tòa lâu đài. Một là đi vào thông qua cổng trước. Tất nhiên, đây là con đường Mapan lựa chọn. Nhưng lính gác đã chặn anh ta lại

“Đây là lệ phí vào cửa. Và tôi cũng cần giấy phép giao thương.”

Mapan chẳng hề do dự ném 2 đồng vàng về phía lính gác. Sau khi kiếm được một khoản tiền đáng kể bằng việc buôn bán lần trước, 2 vàng chẳng là vấn đề to tát.

“Chào mừng thương nhân.”

Lính canh cúi gập người như thể chào đón một vị quý tộc vậy, và họ mở cánh cổng ra. Tất cả những lâu đài đều có những cánh cổng lớn hay đóng im ỉm, nhưng chúng sẽ được mở để chào đón những ai trả bằng vàng! 

Tinh thần ấy! Sự phấn kích này đây!

“Oa, thật không thể tin nổi!”

“Người kia vừa đưa cho lính canh 2 đồng vàng mà chẳng mảy may do dự.”

Những người chơi gần đó bàn luận với sự thích thú. Xung quanh lâu đài, những tân thủ đang săn bắn những loài thú nhỏ đều bị sốc. Mapan chỉ nhún vai.

“Này Weed, lại đây đi!”

Trong chốc lát, Weed đi về phía cửa phụ. Cánh cửa nhỏ nhắn thật quá nhàm chán, nằm bên cạnh cánh cổng chính; mặc dù vậy, lần này những tên lính canh đã chặn cậu lại.

“Dừng lại! Ngươi không phải là cư dân của liên minh Britten. Điều gì đã mang ngươi tới lâu đài Regus?”

Chỉ cần nhìn vào một người, đội lính canh cũng có thể cho biết anh ta từ đâu đến. Mặc dù cậu tới từ vương quốc Rosenheim, thật không đơn giản khi ghé thăm thủ đô của một vương quốc ngoại bang, vì vậy cậu cần phải báo cáo.

Nếu không trả lời được một cách rõ ràng, có khả năng cậu sẽ kẻ bị truy nã bởi chính quyền.

“Tôi tới đây là để trao đổi buôn bán những món đồ thủ công, hỡi những người lính gác cao quý!”

“Vậy sao? Nếu như vậy cậu cần trả lệ phí vào cửa theo quy định hiện hành.”

“Phí vào cửa ư?”

Weed ngay lập tức ca ngợi những nỗ lực của đội lính canh với nụ cười thân thiện

“Thật đáng ngưỡng mộ khi thấy rằng những lính canh của lâu đài Regus duy trì trật tự nghiêm ngặt như vậy, đúng thật là không có đối thủ.”

“V-Vâng, tất nhiên rồi! Hahaha!” Những tên lính gác có đầu óc đơn giản cười lớn.

Weed đã quá điêu luyện trong việc tăng bốc những tên lính không qua kinh nghiệm đối phó với thầy hướng dẫn tại khu huấn luyện.

“Công việc chắc hẳn vất vả lắm nhỉ? Nhưng để có thể giữ an toàn cho lâu đài to như vậy hẳn là một vinh dự lớn. Liệu việc dừng mọi người lại để kiểm tra nhằm giữ trật tự cho lâu đài?”

“Ồ đúng vậy. Nếu như ngài vào lâu đài để buôn bán, ngài vẫn phải trả phí.”

“Phí vào cửa là bao nhiêu vậy? Vì tất cả những gì tôi có là 7 đồng bạc…”

“Nhiêu đó đã là quá đủ. Phí vào cửa chỉ có 5 bạc thôi.”

Khuôn mặt Weed trở nên cứng ngắc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sau đó cậu rút ra 4 đồng bạc từ trong túi.

“Ồ! Thực ra tôi chỉ còn 4 bạc…”

“…”

Một khi Weed và Mapan tiến vào thành phố Regus, họ quyết định chia nhau ra và kinh doanh theo cách của chính mình.

“Tôi sẽ ghé qua cửa hàng trao đổi và xem xem liệu tôi có thể mua chiến lợi phẩm không. Có thể tôi sẽ kiếm việc gì đó để làm. Ngày hôm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây.”

Thương nhân có những nhiệm vụ  độc nhất vô nhị của riêng họ. Thông thường chúng được gọi là những câu chuyện về các khoản hoa hồng khi mua sắm. Đó là những nhiệm vụ làm sao để thu thập những mặt hàng khác nhau, hoặc đáp ứng những yêu cầu hay được giao phó vận chuyển những mặt hàng cụ thể.

"Ừm…”

Weed chia tay Mapan và ưu tiên hàng đầu của cậu hiện nay là ghé qua cửa hàng trang sức tại những khu phố nhộn nhịp. Tất nhiên, việc này là để bán những thứ trang sức cậu có.

Lâu đài Regus, thủ phủ của vương quốc Keuroin là một thành phố phồn thịnh, vì vậy không khó để tìm kiếm một cửa hàng đồ trang sức.

Cửa hàng có gồm hai tầng.

Cửa hang trang sức này chứa đầy những tên quý tộc. Những người chơi thích mua đá quý để khảm vào những vật dụng được đục lỗ. Nếu bạn kết hợp những vật phẩm này với đá quý, những thuộc tính đặc biệt có thể xuất hiện.

“Xin hỏi ngài muốn mua gì?”

Weed được chào đón bởi một nhân viên. Một người phụ nữ! Quý cô thanh lịch này là một NPC- chủ cửa hàng trang sức.

“Tôi tới để bán trang sức.”


Weed lấy ra những viên đá quý từ hành trang. Vô số loại đá quý lấp lánh. Chúng là những viên ngọc lục bảo xam mướt, những viên saphia xanh thẳm và vô số loại ngọc trai.

“Oa, chúng là đá quý kìa.”

“Tôi cho rằng mình chưa từng được chứng kiến nhiều loại đá quý như vậy.”

Động thái này chẳng khác mấy khi Weed còn ở làng Tomlin. Sau khi ngắm nghía một lúc, cô ấy cân đong đo đếm những đồ trang sức và đề xuất một thỏa thuận.

“Ồ, tôi nghĩ mình sẽ trả cho cậu 2900 vàng cho đống này! Cơ mà gượng đã, vì cậu là một nhà thám hiểm nổi tiếng và có tay nghề với thứ này, sẽ hợp lý hơn nếu tôi trả cậu 3200 vàng.”

Cậu đã chi 1700 vàng để mua chúng, và chỉ trong một khoảnh khắc cậu đã tăng gần gấp đôi lợi nhuận đến hơn 3000 vàng! Có vẻ như đống đá quý kia được mua ở vương quốc Rosenheim với giá rẻ, sau đó được mài giũa và bán lại như những thứ trang sức đắt tiền ở vương quốc Keuroin.

‘Như vậy mình lãi 1500 vàng?! Nếu xem xét tới khoảng thời gian cho chuyến đi và công sức để chạm khác, mình có thể nói đây là một khoản hời lớn!’

Những kinh nghiệm và số tiền dành cho săn bắn nguyên một tháng nay đã đơm hoa kết trái. Bên cạnh đó cũng phải kể đến rủi ro đánh mất cả lô hàng, kiến cho Weed trở về với bàn tay trắng.

Tại thời điểm này, nếu bạn là một thương nhân hẳn bạn sẽ mặc cả. Tùy thuộc theo kĩ năng Buôn Bán, bạn có thể bán lại những vật phẩm với khá cao hơn; nhưng Weed lại chẳng phải một thương nhân. Thay vào đó cậu lấy ra cây đàn hạc.

*Ttiriring, Ding, ttingtting~*


Đó là thứ vũ khí bí mật để lấy lòng những NPC nữ. Một thi sĩ hay một nghệ sĩ đánh đàn hạc, sở hữu thứ năng lực quyến rũ người khác thông qua một vở diễn. Nó đem lại thiện chí, sự quý mến.

Ở những cấp độ cao hơn, một thi sĩ có thể chiếm được cảm tình của số đông và trở thành khách mời danh dự cho một quán trọ hay một nhà hàng mà không mất phí.

“Oa! Chàng trai kia đang chơi đàn hạc kìa.”

“Anh ấy thật tao nhã.”


“Âm thanh thật du dương.”


Màn trình diễn của Weed rất cơ bản, nhưng nó cũng không đến nỗi tệ. Cậu đã chủ động dành ra một chút thời gian rảnh rỗi để học và biết thêm một nghề nữa bởi vì cậu là một kẻ biết tuốt.

*Ting*
Sau khi thưởng thức màn trình diễn, cảm tình của NPC dành cho bạn đã gia tăng.



Weed nở một nụ cười. Đôi mắt của chủ cửa hàng trang sức lim dim trong sự đánh giá cao về âm nhạc của cậu. Mục đích đã thành công. Mặc dù vậy khi cô ấy mở mắt, cô nói “Âm thanh thật êm tai, nhưng bài hát như thiếu mất chút gì đó vì chẳng có ca từ nào.”

“Hát ư?”


“Đúng vậy. Cậu có thể hát chứ?”

Weed không nỡ từ chối.

Một tay rock chính hiệu!

Đó từng là mục tiêu của cậu trong suốt một khoảng thời gian. Tuy nhiên, Weed đã phớt lờ những thứ mà một tay rock không thể bỏ qua. Cao độ! Nhịp điệu! Rồi lời bài hát, cậu bỏ qua tất cả! Nói cách khác, cậu hát rất tệ!


Cậu là thể loại có thể nói là mù âm nhạc! Nhưng Weed không bao giờ chấp nhận sự thật ấy. Vì vậy cậu gảy cây đàn hạc và bắt đầu hát.

“Chói lòa! Mặt trời mọc! Như mọi người! Trời nắng! Và! Nó lên cao! Sân vườn! Ban ngày!”

“Kkyaaa!”

“Nó khiến tôi phát điên!”

“Biến đi!”

Bạn phải công nhận là, chẳng có gì khác biệt giữa lúc Weed sử dụng kĩ năng Sư Tử Hống và khi cậu hát.

Weed cất tiếng hát khiến người chơi xung quanh cảm thấy choáng váng và hoảng loạn. Chỉ cần nghe một chút thôi là bạn đã cảm thấy chóng mặt và khó thở. Nó khó chịu đến mức bạn như cảm thấy bọn cơ quan trong người như lộn tùng phèo hết ra ngoài vậy.

“Một ngày! Em nghĩ! Bước xuống! Nhìn lên! Bầu! T-R-Ờ-I~!”

Weed gào hết mức có thể. Chẳng có giai điệu gì cả, chỉ thấy ồn ào. Weed hát như thể rống càng to thì hát càng hay.

Cuối cùng Weed cũng hoàn thành bài hát và đám đông đã chạy tán loạn ra ngoài, chỉ còn lại mình cô chủ cửa hàng trang sức. Khuôn mặt cô đã hóa đá.

“Vậy cô sẽ trả bao nhiêu?”

Cô ta lắc đầu

“Không buôn bán gì nữa hết.”

“…!?”

“Hãy biến đi! Bằng không tôi sẽ kêu cảnh vệ.”

“Vậy chắc tôi đành phải chơi đàn hạc thêm một lần nữa…”

Cậu thôi không hát nữa. Weed chơi đàn hạc một lần nữa với nhiều nỗ lực và tạo ấn tượng lớn cho chủ cửa hàng.

“Tôi sẽ trả cậu 3240 vàng.”

“Vậy cũng được.”

 Weed bán chỗ đá quý và rời đi với 3240 vàng.

*Ting*
Nhờ việc gạt hái được lợi nhuận lớn thông qua buôn bán, Danh Tiếng tăng thêm 150 điểm.

Danh tiếng của Weed một lần nữa tăng lên.

‘Từ nay trở đi, mình cũng đã có 2000 điểm Danh Tiếng…’

Điểm Danh Tiếng càng cao, nhiệm vụ càng khó, và bạn sẽ được giảm giá khi mua vật phẩm. Mặc dù vậy, Danh Vọng bản thân nó xứng đáng để tự hào.  

“Cậu có biết Corona không? Anh ta đã làm được những điều phi thường. Anh ta đã hạ gục một tên Orge hai đầu ở dãy núi Hwaryong.”

“Một đạo tặc tên Batun  đã toàn thành yêu cầu của Archduke Semiel. Ông ta phong tước cho hắn và ban cho một vị trí trong quân đội.”

Đó là sức mạnh của Danh Tiếng.

Đôi lúc, sau khi hoàn thành những nhiệm vụ chính tuyến hay hạ được một con quái vật khó nhàn, những NPC bắt đầu lan truyền những câu truyện về nó.

 Điều này cũng giống với các thương nhân khi họ nhận được một khoản lợi nhuận lớn nhờ một thương vụ mua bán. Trong Royal Road, bạn có thể trở nên nổi tiếng nhờ những tin đồn của những NPC.

“Cậu đã bao giờ gặp gỡ kiếm sĩ Bansen chưa? Nếu cậu trạm chán hắn, hãy cẩn thận. Hắn hay lạm sát người vô tội. Thậm chí cái đầu hắn đã được treo thưởng!”

Tất nhiên, đôi lúc bạn có thể trở nên nổi tiếng bằng cách gây nhiều tai tiếng. Trong trường hợp của Weed, sau khi cho ra đời bức tượng nữ thần Freya, cậu đã trờ thành người nổi tiếng ở đó.

Sau khi hoàn thành công việc ở cửa hàng trang sức, Weed hướng tới cửa hàng thẩm định để thẩm định giá cho Dây Chuyền Sinh Mệnh Đỏ Thẫm mà cậu đã kiếm được ở Lavias.

Weed rất để tâm đến khả năng của nó, nhưng kĩ năng Giám Định của cậu còn quá thấp. Khi lần đầu tiên cậu thấy nó, chiếc vòng cổ là thứ gì đó màu trắng.

Tuy nhiên, nó lại có tên là Dây Chuyền Sinh Mệnh Đỏ Thẫm. Màu sắc của nó vẫn trắng khi cậu gặp gỡ Mapan. Nhưng sau khi vượt qua dãy núi Bar Khu, nó dần dần thay màu. Giờ đây nó hoàn toàn đỏ rực.

Ý nghĩ vứt hoặc bán nó đi khiến Weed khó chịu. Điều này có thể khiến cậu tốn tiền, nhưng Weed vẫn quyết định tới cửa hàng thẩm định để tìm ra vật phẩm này thực chất là gì.

‘Nếu là đồ bỏ đi, mình sẽ đập vỡ nó.’

Nhiều người chơi tìm kiếm dịch vụ giám định vây quanh cửa hàng.

“Đây, xin hãy giám định vật phẩm này giúp tôi với!”

“Được thôi, chiếc nhẫn này có khả năng…”

Trong khu chợ không còn nơi nào khác. Việc đem một thứ đi giám định giống như chơi xổ số vậy.

Bạn sẽ không thể biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Ai mà biết được cơ chứ? Một người có thể vớ phải một vật phẩm thiên hạ vô song. Weed lướt qua tầng 1 và đi thẳng lên tầng 2.

Tầng đầu tiên chỉ là kiểm tra những vật phẩm đơn giản, và với kĩ năng Giám Định của Weed, cậu có thể làm tốt hơn thế.

Có một lượng đáng kể người chơi ở tầng trên. Weed do dự trong giây lát, nhưng cậu quyết định tiếp tục. Bởi vì cho đến Weed có thể giám định gần như tất cả những vật phẩm, cậu quả quyết cho rằng chiếc vòng sinh mệnh mà cậu không thể giám định này phải là thứ gì đó đặc biệt.

Cuối cùng, Weed trèo lên tầng thứ 3, tầng cao nhất. Mọi căn phòng đều được đóng kín. Điều này để đảm bảo tính bảo mật kĩ lưỡng. Weed tiến vào một căn phòng.

“Xin chào quý khách!” Một nữ thuật sĩ tóc vàng chào đón Weed một cách nồng nhiệt.

‘Cô ta cũng là một người chơi.’

Nói chung, khi bạn không thể ra khỏi thành trong 4 tuần đầu, người chơi sẽ trải nghiệm vô số nhiệm vụ. Weed đã rèn luyện cơ thể bằng cách luyện tập với tên bù nhìn rơm, nhưng điều đó rất hiếm khi xảy ra.

Đa số người chơi sẽ tản ra để làm phụ việc cho quán trọ, sắp xếp sách cho quần sách, hoặc thậm chí cải thiện kĩ năng sản xuất.

Đối với những người chơi lựa chọn con đường pháp sư, đa số họ làm công việc giám định. Đánh giá một vật phẩm có hiệu ứng ma thuật giúp cải thiên kĩ năng của bạn, và nếu may mắn bạn có thể kiếm được khá nhiều tiền.

*****

‘Dang! Làm sao mình có thể thiếu 3 vàng vào lúc đó cơ chứ!’

Lindell đã lên cấp 200 và cô ấy vừa hoàn thành thử thách cao cấp thứ hai dành cho lớp nhân vật. Khi đó, một pháp sư có thể học thêm 1 phép thuật mới.

Lindell là một pháp sư chuyên về lôi thuật. Cô đã chọn phép Lightning Shower (Lôi Vũ-Mưa Sét). Vô số những tia sét từ trên trời đánh xuống tạo nên một quang cảnh vô cùng hùng vĩ và có thể gây lượng lớn thương lớn cho lũ quái vật, khiến nó trở thành một kĩ năng khá hữu dụng.

Mặc dù vậy, giá cho quyển sách kĩ năng là một con số khổng lồ 540 vàng!

Ngay cả khi đã vượt qua thử thách cao cấp thứ hai, một pháp sư nghèo không thể đào đâu ra số tiền lớn như vậy. Khi bạn ở cấp độ thấp, bạn phải mua vô số những thứ khuếch đại ma thuật, những chất dùng để niệm phép, rồi khi cấp độ từ từ tăng lên, bạn cần mua đủ thứ sách kĩ năng, rồi áo choàng, gậy, trang thiết bị v…v…v

Trên chiến trường, pháp sư có thể là lớp nhân vật hào nhoáng nhất, nhưng họ luôn phải sống trong nghèo khổ. Cô trong còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc giám định để kiếm thêm 3 vàng cho quyển sách cần mua.

Nhưng khi cô bắt gặp khách hàng đầu tiên, cảm giác thật quá kinh khủng. Trán của Lindell nhăn nhó vì căng thẳng.

‘Tại sao lại có một tên trộm ở đây?’

Ngay khi cô ta thấy diện mạo của Weed, đó là những gì cô nghĩ.

‘Hắn ta nên tắm rửa đi.’

Lindell không thể tin vào mắt mình.

Chúng ta đang đề cập đến chiếc áo choàng rách nát và tấm giáp tồi tàn. Độ bền của chúng đã giảm sút và tấm da không còn độ bóng vốn đó, những vật dụng như thể bị phủ một lớp bụi dày. Thật khó có thể kiếm được một bộ trang phục kì quái hơn.

Sau lưng cậu ta là một túi tướng, nhưng nó có mùi rất khó chịu, nồng nặc mùi thảo dược.

Lindell nở nụ cười miễn cưỡng và trò chuyện với khách hàng. Việc cư xử thái độ với khách hàng có thể khiến cô bị đuổi việc, và con đường kiếm tiền của cô cũng bị hủy hoại theo

“Tôi xin lỗi, nhưng nơi này dành cho việc giám định những cực phẩm có chất lượng cao. Việc giám định đại trà những vật phẩm ma thuật ở tầng dưới.”

Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Một NPC sẽ cư xử dựa theo điểm Danh Tiếng của bạn, nhưng với người chơi Lindell lại khác. Chẳng nói chẳng rằng, Weed lấy chiếc vòng cổ ra và đưa cho cô

“Xin hãy giám định nó.”

“Sẽ khá đắt đỏ đấy. Giá cho một lần giám định là 50 bạc.”

Mặc dù tiền là trên hết, nhưng Weed đã đưa ra quyết định.

“50 bạc đây.”

“Ô, vậy cậu sẽ theo đến cùng. Xin đừng hối tiếc nếu như đây là một phế phẩm.”

Lindell đã cảnh báo trước. Trong số các vật phẩm đã được khám phá thông qua kĩ năng Giám Định, bạn có thể sẽ nhận được những vật phẩm ưng ý, nhưng thực tế mà nói đa số chúng khiến bạn thất vọng.

Bởi vì việc Giám Định có thể dẫn tới điều này, và một số người sẽ từ chối trả tiền, vì vậy cô yêu cầu họ trả tiền trước. Lindell cầm chiếc vòng cổ trên này. Ngay khi đó, cô đã nhận ra một dòng chảy năng lượng bất thường.

Một dòng ma thuật mà thậm chí một pháp sư như cô chẳng thể xác định!

Nó đồng nghĩa với việc chiếc vòng cổ này ít nhất cũng chứa 4 nguyên tố ma thuật. Nhưng kĩ năng Giám Định cao của cô có thể xem xem thứ ma thuật này là gì

“Giám Định”
Đôi tay của Lindell phát sáng khi cô chạm vào Dây Chuyền Sinh Mệnh Đỏ Thẫm, và thông tin về vật phẩm đã được hé lộ.

*Ting*
Dây Chuyền Của Death Knight:
Độ Bền: 100/100.
Vật phẩm dùng để triệu hồi được chế tác bởi chúa tể bóng tôi, Barkhan Demoph!
Dây chuyền này ẩn chứa sinh mệnh của một tên Death Knight, Van Hawk. Với nó, bạn có thể triệu hồi Van Hawk. Mặc dù vậy, lòng trung thành của hắn với Barkhan sẽ khó mà đổi thay.
Yêu Cầu:
Nếu người đó không xứng đáng làm chủ nhân của hắn, Van Hawk sẽ tấn công.
Cường Hóa:
Tiếng Gọi Của Death Knight
Khi trang bị:
Triệu hồi Death Knight
+50% hiệu ứng cho ma thuật hắc ám.
+20 điểm Trí Tuệ
+10 điểm Thông Minh

Đôi mắt của Lindell mở to hết cỡ.

“V- vật phẩm này hiếm đến nỗi thậm chí chưa từng được công bố…”

“Xin hãy trả nó đây.”
Dây chuyền của Weed đã được giám định, vì vậy cậu rời đi.

*****

Sau khi hoàn thành những việc vặt, Weed và Mapan rời khỏi lâu đài Regus và hướng về thành phố tự do Somren.

Weed đề nghị Mapan cho dừng chiếc xe thồ ở một nơi vắng vẻ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cứ nhìn đây và anh sẽ hiểu.”

Weed nhảy từ trên xe xuống. Cậu đeo chiếc vòng cổ và niệm phép.

“Triệu hồi Death Knight!”

Ban đầu, một làn khói đen bao phủ cùng với sụ xuất hiện của Death Knight Van Hawk. Tên trùm trong hầm mộ Barkhan.

“Keueoeoeo!”

Hắn trông vẫn giống lần trước, ngoại trừ tấm áo có chút thay đổi. Khi còn ở hầm mộ Barkhan, hắn đeo những vật dụng khá hầm hố.

Nhưng giờ đây tên Death Knight chỉ đeo một thanh kiếm thường và những vật dụng cơ bản. Lý do rất đơn giản, vì lần trước Weed đã thó sạch đồ của hắn.

Cơ thể của tên Death Knight loạng choạng khi ở ngoài sáng, nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Bởi vì Van Hawk là một ten quái vật Undead cấp độ 200, ánh sáng mặt trời tác động mạnh hơn hắn. Hắn nhìn qua Mapan và dừng lại ở Weed.

“A tên khốn!” Hắn gầm lên với Weed.

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hận thù. Sát khí có thể dễ dàng cảm nhận. Tên Death Knight này vẫn còn nhớ như in rằng Weed là người đã giết hắn.

“Ngươi đã cho triệu hồi ta! Nhà ngươi tin rằng ta sẽ phản bội lại chúa tể Barkhan và đi theo ngươi ư? Khukhukhu! Ngươi chỉ là một nhà điêu khắc. Ta sẽ giết ngươi, tên người kia!”

Tên Death Knight tấn công cậu. Weed cố tình đón nhận đòn đánh và chảy ít máu. Sau khi lượng sinh lực giảm xuống dưới 20%, cậu sử dụng kĩ năng.

“Tuyệt kĩ Dao Điêu Khắc!”

Mũi kiếm của Weed liên tục đâm xuyên qua tên Death Knight.

Tên Death Knight bị thu hồi và dây chuyền trở lại màu trắng. Một khi nhiều con quái vật có sinh mệnh bị giết, dây chuyền lại trở về màu đỏ.

Nó bắt đầu từ đó trở về sau. Trên đường tới thành phố tự do Somren, mỗi khi dây chuyền chuyển sang đỏ, cậu lại cho gọi Van Hawk.

“Tuyệt kĩ Dao Điêu Khắc!”

“Thất Bộ Đăng Thiên!”

Cậu hăm hở sử dụng các kĩ năng để kết liễu tên Death Knight.

Weed chẳng hề ngơi tay cứ như thể cậu muốn thiết lập một kỉ lục. Cậu giết hắn, rồi hồi sinh, rồi lại giết, hết lần này đến lần khác!

Đối với tên Death Knight điều này thật quá kỳ quặc và khó chịu. Mặc dù vậy, đây là điều Weed mong muốn. Khi điêu khắc lên xe thồ Weed thường đầy sinh lực và năng lượng.

Cậu không cần phải để nó đầy 100% và trong tầm kiểm soát, nhưng để sinh lực và năng lượng hồi đầy như vậy thật quá lãng phí.

Tuy nhiên, Weed luôn luôn có thể triệu hồn Van Hawk, vì vậy chẳng còn gì tốt hơn. Mặc cho cậu không nhận được chút kinh nghiệm vì đó là quái vật do cậu triệu hồi, Weed vẫn có thể gia tăng độ thuần thục kĩ năng.

“Ugh, ngươi khá mạnh…”

Khi chết đi sống lại đến năm lần, lên Death Knight thở dài.

“Có vẻ như ta đã quên đi ân huệ của chúa tể Barkhan từng chút, từng chút một.”

Và sau khi chết tiếp 5 lần nữa, hắn nói có vẻ quả quyết hơn.

“Có vẻ như chỉ số Lãnh Đạo của ngài có thể ra lệnh cho tôi, nhưng tôi chưa chắc chắn lắm.”

Sau câu nói đó, Weed hạ gục Van Hawk thêm 20 lần nữa. Cậu giờ còn chẳng thèm đếm. Mỗi khi sinh lực và năng lượng của Weed đầy 100%, cậu lại gọi tên Death Knight ra để giao chiến.

Sinh mệnh của chiếc dây chuyền cậu đeo hồi nhanh chóng. Tên Death Knight cuối cùng cũng ngỏ ý quy thuận.

“Chủ nhân!”

Tên Death Knight cô độc! Tên Death Knight mạnh nhất, Van Hawk, đã coi Weed là chủ nhân của hắn. Mặc dù vậy, câu trả lời của Weed thật bất ngờ.

“Không, ta không tin nhà ngươi. Và bởi vì ngươi là tay chân của tên chúa tế hắc ấm, ngươi hẳn phải có mưu đồ gì đấy!”

“Ôi không, không, sự việc không phải vậy đâu…”

Weed không thèm đếm xỉa đến những lời của Van Hawk và cho hắn chết đi 300 lần nữa.

“Tôi sẽ phục vụ ngài, thưa chủ nhân, vì vậy xin làm ơn…”

Ngay cả khi nghe những lời đó, Weed hạ gục tên Death Knight thêm 500 lần nữa.

Từ đó trở đi, mỗi khi xuất hiện, Van Hawk lại kêu gào trong tuyệt vọng, nhưng vô ích. Mục tiêu của Weed đã làm chủ các kĩ năng của mình, vì vậy cậu không nhân nhượng.

No comments: