Monday, May 18, 2015

Vol 3: Chap 1 - My profession: Moonlight Sculptor

Chương 1:  Tôi là nhà điêu khắc ánh trăng

Làng Baran nhộn nhịp hẳn lên nhờ vào số lượng người chơi ghé thăm tăng đáng kể.

“Bán các tác phẩm điêu khắc đâyyy! Bán đồ ăn đâyyy! Sửa chữa vũ khí và áo giáp có bộ bền thấp với giá rẻ đâyyy!”

“Bức tượng đó, nó có giá bao nhiêu vậy?”

“Mỗi bức tượng có giá 20 bạc! Sao, nó quá đắt ư? Những tác phẩm nghệ thuật thường rất đắt tiền bởi vẻ đẹp của chúng.”

Weed đã thu hút được sự chú ý của những người chơi nữ giới! Mỗi bức tượng cậu làm ra trông thật vô cùng sinh động. Đa số các tác phẩm điêu khắc, đặc biệt là các tác phẩm làm từ đá, có kích thước quá lớn và không thể đem bán. Vì vậy, nhằm thu hút khách hàng, những mẫu nhỏ hơn đã được tạo ra. Chúng khá dễ thương và vô cùng đáng yêu, và nhận được phần lớn sự chú ý từ phái yếu.

Trong khi rao bán các bức tượng, Weed cũng tranh thủ nấu nướng. Mọi người xúm lại do bị hớp hồn bởi hương thơm của thực phẩm đang được chiên xào. Những người đến mua các tác phẩm điêu khắc cũng bị mê hoặc bởi những món ăn thơm nức.

“Cậu đang nấu gì thế?”

“Là độc dược đấy.”

“Eek, độc dược? Cậu đang chế thuốc độc? Dù vậy mùi hương của chúng thật ngon…”

“Đúng vậy, nó là độc dược bởi mọi người sẵn sàng chết vì nó! Đây, hãy nếm thử vài miếng!

Những người chơi nếm thử món hầm của Weed. Cậu cho mỗi người một thìa nhỏ.

Đầu tiên phải kể đến hương vị! Món hầm được nấu bằng việc đun kĩ những loại rau dại tốt cho cơ thể và tiết ra vị ngọt. Ngay khi món ăn chạm đến đầu môi, đôi mắt của những người chơi mở to hơn bao giờ hết khi hương vị ngọt ngào được làm sáng tỏ.

“Oa, thật là ngon! Oppa ơi, anh mua cho em một ít nhé?”

“Được thôi! Em cứ ăn bao nhiêu tùy thích. Và vì Sena của tôi rất muốn… Này anh gì ơi, nó có giá bao nhiêu vậy?”

“15 bạc.” Weed trả lời.

“Chẳng phải như vậy là quá đắt cho một món ăn sao?”

Gương mặt của vài chàng trai méo xệch ngay khi nghe thấy cái giá trên. Đó là bởi 15 bạc là một cái giá khá cao. Mặc dù vậy, Weed không bao giờ nhân nhượng về vấn đề giá cả. Hẳn rồi, tại sao phải thỏa hiệp khi cậu có thể kiếm tiền.

“Lý do tôi nấu nướng là để cho nhiều người có thể nếm thử những món hơn ngon miệng hơn. Nhưng tôi cảm thấy dường như con đường này khá gian truân. Có vẻ như những món ăn này đắt tiền do ai ai cũng phàn nàn về nó.”

“Ừ thì tất nhiên là vậy rồi!”

“Thực ra tôi cũng muốn bán chúng với giá rẻ đấy chứ; tuy nhiên, giá nguyên liệu cho chúng đã ngót nghét 14 bạc rồi. Khi xem xét tới dụng cụ nấu nướng, rồi bao tâm huyết tôi đã đổ dồn vào món ăn, dường như tôi đang bán đi mà chẳng đổi lại được gì. *Sụt sịt* Vậy tôi có nên từ bỏ giấc mơ nấu ra những món ăn ngon miệng, thay vào đó sử dụng những nguyên liệu rẻ tiền để nấu những món ăn giá rẻ? Nó thật quá ư khó xử đối với tôi. *Sụt sịt*”

Weed rơi những giọt nước mắt đáng khinh hiển nhiên tất cả chỉ là một vở kịch. Kể cả khi bị đâm và chảy máu, cậu cũng không bao giờ đổ một giọt nước mắt. Việc cậu đóng kịch hệt như một khoản đầu tư. Khoản đầu tư vào những nguyên liệu chẳng tốn đến một xu.

“Oppa!” Khoản đầu tư nay đã được đền đáp, khi cô bạn gái này kịch liệt la lên.

“Hãy cứ mua món ăn của cậu ta đi! Ý em là, thôi nào! Cậu ta là người nấu nướng rất khá… Sau cùng thì, mẹ chúng ta đã nói rằng nấu nướng là việc xuất phát từ trái tim . Một người có thể khiến cho những món ăn thơm ngon đến như vậy hẳn là một người tốt.”

“Rồi, rồi, anh hiểu rồi. Xin lỗi về điều đó thưa Bếp trưởng, tôi hi vọng cậu sẽ buôn bán phát đạt.”

Cặp đôi này sẽ rời đi và khá ngạc nhiên khi họ trả giá 20 bạc. Không ai trong hai người họ yêu cầu trả lại tiền thừa. Weed nở một nụ cười mãn nguyện.

Mọi thứ đều ngon nếu như bạn chẳng biết thức ăn ngon là gì. Và một lần nữa, tiền lại chảy vào túi.’

Weed khéo léo buôn bán thức ăn và tượng điêu khắc. Trên thực tế, nếu tính tất cả số nguyên liệu thì chúng chẳng đáng 1 bạc.

Các loại rau dại là những nguyên liệu rẻ nhất thị trường, và những nguyên liệu khác cũng không đắt hơn quá nhiều. Vì khu chợ nằm ở một ngôi làng miền núi và người dân cũng chẳng có nhiều thứ để bán, giá của những nguyên liệu này rất rẻ mạt. Mặc dù khu chợ không có những nguyên liệu mà những thành phố hay thị trấn lớn hay có, nhưng với lượng lớn các mặt hàng thế này thì gần như mọi món ăn đều có thể được nấu ra.

“Này anh ơi! Cho xin một tô nữa.”

“Cho chúng tôi Kimbab.”

“Hehe, tới đây, tới ngay đây.”

Lượng thực khách dường như không hề giảm. Và bởi vì kĩ năng Nấu Nướng cũng như Điêu Khắc của cậu đã ở mức Trung Cấp, Weed thu hút một lượng lớn đám đông. Với lượng thực khách tăng lên hàng giờ, thậm chí những lời cường điệu cậu ngày một tăng, nhưng Weed lại cho rằng những lời nói dối sẽ không làm hại ai nếu như chúng được sử dụng vào mục đích buôn bán. Bên cạnh đó, cậu cũng khiến các thực khách khá hài lòng bằng sự phục vụ của mình. Mặc dù vậy, theo thời gian, một vài thực khách khiến cậu cảm thấy khá phiền phức.

“Xin lỗi, nhưng tôi cho rằng đã thấy cậu ở trên tivi.”

Hai người phụ nữ bước tới, cố gắng nhìn Weed ở mọi góc độ, và sau đó họ đặt câu hỏi.

“Phải chăng cậu là Hiệp sĩ giải cứu công chúa?”

Đó là biệt danh cậu nhận được sau khi tham gia một sự kiện và giành giải cao nhất tại trường trung học Dein. Có lẽ do tin tức đã lan truyền nhanh chóng thông qua mạng internet, nhiều người đã nhận ra. Một số người thích sự nổi tiếng, nhưng Weed lại khác hoàn toàn. Trong rất nhiều biệt danh mà cậu có, biệt danh Hiệp sĩ giải cứu công chúa khiến Weed cảm thấy khá bối rối.

“Hừm, như các cô thấy, tôi cho rằng các cô đã nhận lầm người rồi.”

Weed nhanh chóng quay mặt đi để lảng tránh sự chú ý của họ. Kĩ năng nấu nướng của Weed không chỉ rất khá, mà khi thưởng thức, các món ăn cũng gia tăng một lượng chỉ số máu và năng lượng. Vì lẽ đó, rất nhiều người chơi đã tới để thưởng thức các món ăn của cậu. Lượng chỉ số cộng thêm này khá lớn, đến mức cả những nhóm săn bắn cũng tới và ăn cùng nhau.

“Giá thông thường là 15 bạc. Những món ăn bổ dưỡng dàng riêng cho việc đi săn có giá 30 bạc. Cám ơn. Chúc mọi người có chuyến đi săn vui vẻ!”

Mặc dù cái giá cho những bức tượng và thức ăn khá cao, nhưng bởi Weed đề nghị sửa chữa những vật phẩm có độ bền thấp như dịch vụ đi kèm, vì vậy cái giá đó không hẳn là vấn đề gì quá to tát. Mặc dù là 30 bạc, nhưng đối với những người chơi săn bắn ở làng Baran, đó là khoản tiền họ dễ dàng chi trả.

Những thực phẩm giúp tăng chỉ số Máu và Năng lượng dù gì vẫn xứng đáng hơn nhiều số tiền họ phải bỏ ra khi săn bắn. Tất nhiên, trong thực đơn có một vài món khá đắt tiền. Đó là món ăn được làm từ trứng của cư dân Avian và trái thiên đường. Chúng để lại hương vị thơm ngon đến nỗi thậm chí bạn không thể nhận ra nếu có một người bật dậy và chết ngay cạnh mình. (ý là ngon đến nỗi không nhận ra được điều gì xung quanh ấy)

Chỉ tính riêng chi phí nguyên liệu, trái thiên đường tốn 15 bạc, rồi trứng của cư dân Avian có cái giá khổng lồ - 95 bạc. Mặc dù vậy, món ăn này không chỉ đắt tiền, mà lại còn khó nấu nữa. Những thực phẩm phục hồi sinh lực thường không chỉ được nấu bằng một thứ nguyên liệu. Chúng cần được làm trung hòa dược lực và tăng gấp đôi hiệu quả.

Việc này cũng giống như nấu món gà tần sâm (samgyetan- gồm: nhân sâm, quả chà là và một số thảo dược khác) vậy. Món ăn cần phải nổi bật được hương vị và tối đa hóa hiệu quả của từng thành phần cấu thành. Đây là những khó khăn gian khổ mà một người đầu bếp phải trải qua.

Dù vậy, sau nhiều lần thử nghiệm và thất bại, những món ăn được làm từ trứng của những cư dân Avian và quả thiên đường cũng được tạo ra,

Chồi non hoàng gia khỏe mạnh trong ngày! (Wellbeing Royal Bud of the Day! mọi người thông cảm tên món ăn khó dịch quá =.=)

Quả ngọt và vịnh lá. (Sweet Nut & Bay Leaf.)

Món ăn được làm từ cả hai nguyên liệu trên mang tên,

Quả chính của loài chim. (Main Nut on the Bird.)

Món này đã tối đa hóa hiệu quả của cả trứng của cư dân Avian lẫn trái thiên đường, đồng nghĩa với việc gia tăng lượng lớn chỉ số Sức mạnh, Thông minh, May mắn, Sinh lực và Năng lượng

****
Khi Mapan tham gia cùng Weed khi ở làng Baran, anh ta đã kỳ vọng rất nhiều ở cậu.

“Cuối cùng, những tháng ngày làm thương nhân tẻ nhạt và mệt mỏi đã kết thúc! Giờ đây, việc làm ăn sẽ phất lên như diều gặp gió.”

Người ta nói con đường của một thương nhân khá trắc trở gập ghềnh. Trong tiềm thức của Mapan, những ký ức nhuốm đầy đau khổ chợt thoảng qua.

“Phù, đó là những khoảng thời gian vô cùng khó khăn.”

Khi Mapan lựa chọn trở thành một thương nhân, anh ta chất chứa vô số giấc mơ và hoài bão. Lớp nhân vật Thương Nhân khiến Mapan khá ưa thích vì một lẽ, Tiền! Tiền là sức mạnh! Tiền là danh vọng!

Ở cái thế giới này, sau cùng thì, tiền là thứ thống trị. Mapan học chuyên ngành kinh tế, và anh ta chắc như đinh đóng cột rằng chủ nghĩa tư bản không phải là một ý thức hệ, mà đó là kinh tế học. Để kiếm được một chút vốn, anh ta đã phải chịu đựng đôi chút khó khăn.

Có cảm giác như tất cả tiền của ở lục địa Versailles là của anh, và với nó, anh ta muốn tạo dựng nên một công ty thương mại lớn để thu được nhiều danh vọng. Ở một số vương quốc, người ta đồn rằng chức danh quý tộc có thể mua được nếu bạn đủ tiền. Đơn giản mà nói, anh ta lựa chọn con đường trở thành một thương nhân để có thể kiếm được nhiều tiền.

Nhưng như vầy là sao! Ngay từ đầu, con đường trở thành thương nhân khá gian khổ mà lại không công bằng. Và bởi vì anh ta không được ra khỏi thành trong 4 tuần đầu tiên, Mapan phải chạy việc vặt. Anh ta đã phải làm việc không ngừng nghỉ trong những khách sạn, cửa hàng vũ khí, cửa hàng trao đổi để dành dụm một ít bạc lẻ. Tất cả để dành cho nhiệm vụ lớp nhân vật Thương Nhân. Mapan đã phải làm việc và lăn lộn khắp nơi!

“Khi nhìn thấy những nỗ lực đáng trân trọng của cậu, tôi nghĩ cậu có năng khiếu để trở thành một thương nhân. Nếu không có lòng tham, thì cậu không thể làm thương nhân được. Tôi đang rất cần 300 tấm da thỏ. Tôi sẽ cho cậu một đồng vàng, vậy cậu có thể kiếm chúng cho tôi chứ? Tất nhiên, nếu cậu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, tôi sẽ phê duyệt cậu là một thương nhân của vương quốc Rosenheim! Tuy nhiên, hãy hoàn thành nó càng sớm càng tốt. Cậu có 3 ngày để thực hiện.

*Ting*

Nhiệm vụ mới: Chủ cửa hàng giao thương cần những tấm da thỏ:
Chủ cửa hàng giao thương đòi hỏi một số lượng lớn những tấm da thỏ. Anh ta cần chúng càng sớm càng tốt, vì vậy bạn sẽ được thưởng hậu hĩnh nếu hoàn thành sớm cho anh ta.
Độ khó: E
Yêu cầu: hoàn thành trong 3 ngày
Nếu thất bại, lòng tin của ông chủ về bạn sẽ giảm sút và bạn sẽ không thể nhận được thư giới thiệu trong vòng một tháng.
Phần thưởng: lớp nhân vật Thương Nhân.

‘Hoan hô, mình đã có thể kiếm được tiền!’ Cất lên tiếng ca khoan khoái, Mapan chấp nhận nhiệm vụ.

“Thậm chí ông ta còn cho mình một đồng tiền vàng, đúng như những gì mình kỳ vọng ở nhiệm vụ của một thương nhân, thậm chí ngay từ ban đầu, chúng đã giúp mình kiếm được kha khá.

Thỏ là những sinh vật phổ biến thường được bắt gặp ở phía trước lâu đài. Một tấm da thỏ được bán với giá 10 đồng ở cửa hàng tạp hóa, như vậy tổng cộng 300 tấm da thỏ sẽ có giá 3000 đồng. Vì vậy, anh ta tính toán rằng 30 bạc đã là quá đủ.

Tất nhiên, các nhóm khác cũng cần đôi chút lợi nhuận. Trong giao dịch buôn bán thông thường, cả hai bên đều cần lợi nhuận.

“Mua da thỏ đâyyy! Tôi sẽ trả 11 đồng cho mỗi tấm!”

Mapan hét lên trước cổng lâu đài. Anh ta hi vọng rằng một lượng lớn những thợ săn thỏ sẽ chạy đến. Tuy nhiên, những thương nhân gần đó thậm chí còn rao to hơn

“Mua da thỏ với giá 30 đồng mỗi tấm đâyyy!”

Một người khác đang may vá bên cạnh cũng hô lên “Mua da thỏ với giá 50 đồng một tấm đây!”

“Chết tiệt! Làm thế nào điều này có thể xảy ra nhỉ…”

Những tấm da thỏ chỉ có giá 10 đồng, nhưng giờ đây chúng đang được thu mua với giá cao đến lố bịch.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Mapan ấp úng hỏi, nhưng câu trả lời đã đẩy anh ta đến bên bờ tuyệt vọng.

“Cậu không biết thật sao? Cậu không phải người duy nhất đang thu thập những tấm da thỏ để trở thành một thương nhân đâu. Bên cạnh đó, những người muốn học nghề may cũng cần đến da thỏ, vì vậy giá của chúng tăng lên rất cao!”

Mapan đã khóc. Mức giá này khiến những thương nhân mới chơi muốn phát khóc. Nhiệm vụ thương nhân chỉ có thời hạn ba ngày. Không còn sự lựa chọn nào khác, anh ta buộc phải sử dụng hết tất cả số tiền đã dành dụm được và thu thập vừa đủ 300 tấm da thỏ sau khi đi săn cả ngày lẫn đêm. Vì lẽ đó, anh ta đã phá sản.

“Cám ơn, giờ đây cậu đã trở thành một thương nhân rồi đó!”

Chủ cừa hàng trao đổi vỗ nhẹ lên vai Mapan vì đã làm rất tốt; nhưng ông ta nào đâu có biết đôi vai Mapan đã rũ xuống từ lúc nào. Đó mới chỉ là sự khởi đầu. Một sự khởi đầu cho con đường khắc nghiệt của một thương nhân.

Để nâng cao trình độ và kĩ năng của mình, anh đã phải mua lại chiến lợi phẩm từ những người chơi khác với cái giá vô cùng đắt đỏ. Và bởi vì quá yếu đuối, anh bị lờ đi trong suốt những trận chiến. Nhưng để có thể mua lại những chiến lợi phẩm kể trên, anh đã phải trải qua những cuộc đấu tranh đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Mapan, người đã trôi dạt đến tận làng Baran, đã phải trải qua nhiều niềm vui lẫn nỗi buồn đến nỗi thậm chí chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Việc phải chờ đợi một ai đó, người có thể có, có thể không tới cửa hàng của anh và bán lại chiến lợi phẩm, thật vô cùng gian lao. Nhưng khi có khách hàng, họ lại yêu cầu một cái giá khá vô lý.

“Những khó khăn giờ đây cũng kết thúc!”

Kể từ khi Mapan hình thành mối quan hệ đối tác với Weed, tất cả những sự lo lắng muộn phiền đã không cánh mà bay. Tất cả những gì anh ta phải làm là tin tưởng và theo chân Weed.

“Mình sẽ theo cậu ấy đến bất kì đâu. Tất cả những gì mình phải làm là tin tưởng vào Weed!”

Mapan đã đi đến một quyết định chắc chắn. Một chiến binh vĩ đại! Một nhà thám hiểm! Một bậc thầy chiến tranh! Mapan, người mới chỉ biết đến một khía cạnh rất nhỏ của Weed, đặt niềm tin to lớn vào nơi anh. Niềm tin ấy vẫn vững bền cho đến khi hai người họ đặt chân đến làng Baran.

“Tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?”

Mapan như muốn hét lên. Kể cả khi anh ta dụi dụi mắt để nhìn lại lần nữa, Mapan đã thấy cảnh Weed nấu ăn và bán những bức tượng. Tồi tệ hơn, Weed còn sửa chữa cả vật dụng!

“Ôi khônggggggggggg!”

Trong khi Weed đang rất vui vẻ nấu những món ăn, có ai đó khẽ rơi lệ. Vâng, không ai khác chính là Mapan. Weed mà anh biết là một chiến binh vĩ đại, giờ đây lại đang bán thức ăn và tượng điêu khắc.

“Phải chăng đây là tình huống tồi tệ nhất của một ván Japkae (cược tất tay)?”
(Chú thích: Japkae đại khái có nghĩa là một ván cược tất tay, nhưng trong hoàn cảnh này có mang hàm ý chỉ một người không chuyên theo một đường kĩ năng mà tiêu những điểm thưởng vào tất cả các đường và chẳng chuyên về mặt nào cả. Có thể hiểu nó nôm na như thành ngữ một nghề thì sống đống nghề thì chết vậy).

Đây là thứ anh ta không thể suy đoán. Anh ta cần phải chắc chắn, nhưng Mapan lại do dự. Anh ta sợ phải biết sự thật. Mặc dù vậy, nó không phải là thứ mà Mapan có thể bỏ qua đến không hiểu rõ ngọn ngành, vì vậy anh ta buộc phải hỏi.

“Ừm, Weed-nim này, nghề nghiệp của cậu là gì?”

“Tôi? Anh có thể thấy, tôi là một nhà điêu khắc.”

“M-m-một nhà điêu khắc?”

Đầu Mapan chợt đau nhói như thể anh vừa bị đánh vào gáy vậy.

Lớp nhân vật điêu khắc là cái nghề nghiệp chẳng ma nào thèm chọn, giống như họa sĩ và người quét dọn vậy!’

Nỗi u sầu xâm chiếm Mapan; anh ta run rẩy chỉ vào vạc dầu đang sôi.

“Vậy, còn những món ăn kia là sao?”

“Đó là một nhiệm vụ phụ.”

“Còn việc sửa chữa vật dụng…”

“À đó là một trong những kĩ năng tôi đang chăm chỉ luyện tập. Để học được kĩ năng Rèn nhằm chế tạo giáp và vũ khí, tôi cần phải đưa kĩ năng Sửa Chữa tối thiểu lên mức Trung Cấp.”

Mapan, người trước nay cho rằng việc lập nhóm với Weed là do số phận sắp đặt, giờ không thể thất vọng hơn.

“Well, phải rồi. Cậu ra là một kẻ xui xẻo khủng khiếp … nhưng sao cậu ấy có thể biết được mọi thứ vậy?”

Trong tiềm thức của mình, Mapan coi Weed thật tệ theo chiều hướng vô dụng. Bộ kĩ năng của cậu ta quá tạp nham đủ để liệt cậu ta vào hàng ngũ nhân vật tệ hại nhất lịch sử trò chơi Con Đường Đế Vương! Weed đã siêng năng luyện tập những kĩ năng mà những người chơi khác không đánh giá cao. Trong trường hợp là Mapan, anh ta sẽ từ bỏ và tạo một nhân vật mới.

Nhân vật của cậu ta phải luộm thuộm đến cỡ nào để có thể kiếm được những thứ như vậy!?’

Tuy nhiên, Mapan đang mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Đó là những nỗ lực không biết mệt mỏi của Weed! Cậu đã mạnh lên từng chút, từng chút một nhờ vào việc liên tục tung chiêu vào con bù nhìn rơm ở phòng huấn luyện căn bản, trong khi thưởng thức bữa ăn của thầy hướng dẫn.

Cậu đã tạc tượng cho đến khi mắt nhuốm đỏ để có thể gia tăng chỉ số Nghệ Thuật lên 1 điểm. Để có thể trau dồi kĩ năng Nấu Nướng, cậu đã trở thành đầu bếp cho nhóm binh sĩ NPC, những người là một phần của đội quân chinh phạt.

Cậu đã nấu mười nghìn món, tạo ra hàng ngàn bức tượng, và xây dựng nên nhân vật mang tên Weed; nhưng trong mắt của Mapan, tất cả những gì anh thấy là một nhân vật luộm thuộm đã học đủ loại kĩ năng. Mapan có thể tồn tại đến ngày nay là bởi mỗi khi vấp ngã, anh ta lại thu được một bài học mới và tìm cách đứng lên.

‘Chàng trai này thậm chí còn có đầu óc kinh doanh hơn cả mình. Khổng Tử đã từng nói: "Ba người đi cùng ắt có người là thầy ta” Kể cả khi là một nhân vật biết tuốt, mình có thể học hỏi thứ gì đó từ cậu ta.

Mapan không hối tiếc vì quyết định tạo lập mối quan hệ với Weed. Anh ta nhiệt tình mua lại đống chiến lợi phẩm của Weed và mở rộng gian hàng của riêng mình. Nhưng dù sao, anh ta cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy. Khi quan sát việc Weed bán đồ ăn và tượng điêu khắc trong thời gian rảnh rổi, Mapan đã nghiệm ra ý nghĩa của một thương gia.

“Một sự lừa dối trắng trợn…!” Vào khoảnh khắc đó, anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Cậu ta đang kiếm được một khoản lợi nhuận hết sức vô lý từ đống nguyên liệu rẻ tiền kia!”

Những lần khác, anh ta nổi cáu. Với Mapan, người tự hào là một thương nhân đúng nghĩa, cảm thấy bản thân chẳng có gì để cạnh tranh với Weed.

“Phải chăng anh ta là một tên cướp ngày và là một kẻ gian lận?”

Weed được trời phú cho khả năng ăn nói xuất sắc, thứ rất phù hợp với khẩu vị của người mua. Chỉ với vài lời nói, một bức tượng điêu khắc trước được bán với giá mười bạc thì nay được mua lại với giá năm mươi bạc, khiến Mapan càng thêm sôi máu. Sau hai ngày, cuối cùng Weed cũng từ từ thu dọn đống tượng điêu khắc vào đống hành trang.

“Chúng bán được nhiều hơn mình tưởng.”

Những bức tượng trên được cậu tạc trong thời gian rảnh rỗi ở Lavias. Hơn nửa chỗ đó đã được bán hết. Những thứ như là tượng điêu khắc thì người ta sẽ không trở lại để mua một bức khác. Một người bình thường sẽ chỉ mua một cái như quà lưu niệm, trừ khi Weed gặp một nhà sưu tập.

Kể cả khi chi phí để cho ra một bức tượng chỉ có giá 10 đồng bạc, cậu chỉ có thể bán chúng với giá cao nhất là 30 bạc. Như vậy bán 10 bức tượng thì cậu cũng chẳng thu lại được đến 3 vàng. Điều này chỉ có ý nghĩa trong những ngày đầu tiên, khi Weed còn nghèo khó, nhưng giờ đây khi so với cấp độ hiện tại, lợi nhuận từ những bức điêu khắc trên gỗ chỉ đáng nực cười.

Trong số những người chơi ở làng Baran, đa số những người có thể mua tượng điêu khắc đều đã sở hữu một bức. Nếu Weed ở thêm vài ngày, tất cả những gì cậu có thể bán là những món ăn nấu ra. Sau khi tăng kĩ năng Sửa Chữa và Nấu Nướng lên 40%. Weed dọn dẹp gian hàng. Cậu liếc sang phía Mapan, người vẫn mua lại chiến lợi phẩm không ngừng nghỉ.

“Đã đến lúc chúng ta rời đi.” Weed nói

“Hả? Nhưng mà đi đâu?”

“Chúng ta sẽ tiến tới dãy núi Bar, nơi mà tôi đã đề cập trước đó.”

Weed phải trao trả Chén thánh của Helain về với Đền thờ nữ thần Freya trong vòng ba tháng, vì vậy cậu đã lên kế hoạch rời khỏi làng Baran. Ngoài ra, để trở thành một nhà điêu khắc cao quý cần nhiều kinh nghiệm và hiểu biết hơn nữa. Mặc dù Weed đã trở nên mạnh hơn thông qua một số phương pháp, cậu không lúc nào quên một sự thật cậu là một nhà điêu khắc. Weed ghé thăm cửa hàng tạp hóa và nhanh chóng chuẩn bị cho chuyến đi.

“Xin hãy bảo trọng!” Ghandilva, trưởng lão làng Baran chia tay Weed ngoài cổng.

Ba người lính Denarion là Dale, Becker và Hosram cũng nói lời tiễn biệt cùng với trưởng làng.

“Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ ghé qua.” Weed hứa.

“Tất nhiên rồi. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gì cậu đã làm!”

“Hẹn gặp lại.”

“Vâng, thưa chỉ huy! Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi sẽ lên đường trở về nhà. Vì vậy, lần tới chúng ta gặp nhau sẽ ở thành Serabourg.”

*****

Weed và Mapan mua những đặc sẳn địa phương tại những thành phố lớn trong suốt chặng đường tiến về phía Nam vương quốc Rosenheim. Ngọc trai, ngọc bích, rồi rượu vang trắng, phô mai, dầu ôliu, mithril và vô vàn thứ nữa, tất cả chúng là những đặc sản tại những thành phố ở phương Nam.

Vương quốc Rosenheim không có công nghệ cao hay tiềm lực thương mại. Và vì những lý do kể trên, đồ trang sức, thực phẩm và những thứ quặng chưa được tinh chế được trao đổi buôn bán nhiều nhất. Trong những thành phố nằm ở trung tâm lục địa, một số nơi chuyên sản xuất giáp và vũ khí.

Tất nhiên, vũ khí ở những quốc gia này có độ bền cao hơn, rồi chỉ số công lẫn thủ đều vượt trội so với những quốc gia khác. Vì vậy, những người chơi khởi đầu ở trung tâm lục địa có lợi thế khá lớn. Mặc dù vậy, nếu xem xét về những cuộc phiêu lưu lẫn cơ hội, vương quốc Rosenheim là một sự lựa chọn cũng không đến nỗi tệ.

“Tôi cần mua 40 mảnh ngọc bích.”

Nhiệm vụ mua trang sức được giao lại cho Mapan. Với kĩ năng kế toán, bạn có thể mua các mặt hàng với giá hợp lý hơn. Tuy nhiên, nếu bạn cố gắng để giảm giá xuống một cách thái quá, giao dịch có thể bị hủy bỏ.

Khi điều đó xảy ra, chủ cửa hàng trao đổi sẽ không tiến hành bất cứ giao dịch nào với bạn trong vòng tối đa mười ngày, vì vậy việc cẩn trọng là vô cùng cần thiết. Mapan, người vừa kết thúc đàm phán, quay lại nhìn về phía Weed.

“Giá cho đống ngọc bích này là 760 vàng. Anh có mua không?”

“Hừm… Anh không thể bớt một chút nữa được à?”

“Đây đã là giới hạn cho kĩ năng của tôi rồi.”

Đôi tay Weed khẽ run run khi tay cậu thò vào trong ví. Sau đó cậu đem ra 800 vàng. Mapan đưa tiền cho người bán và lấy tiền thừa cộng với đống trang sức đưa cho Weed.

“Chúng ta đi đâu giờ đây?”

“Tới làng Falcon để mua ngọc trai.”

50 viên ngọc trai được mua với giá 690 vàng, kế đó họ mua 3kg quặng milthril sau khi ghé qua một ngôi làng khai thác quặng. Việc Weed trước nay chỉ biết đến nhận tiền nay cũng phải mở hầu bao, và cuối cùng cậu chỉ còn lại vỏn vẹn 50 vàng.

Ngay sau đó, những tài sản mà Weed tích lũy lâu nay đã ít dần, và túi tiền đáng thương của cậu đã chịu thua. Vào cuối sự thử thách, 50 vàng là tất cả những gì còn sót lại. Tổng tài sản lúc đầu của Weed là 1700 vàng. Số tiền mà cậu đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được nay đã không cánh mà bay.

Ở Liên Minh Britten, phía xa ngọn núi Bar Khu, giá cho những mặt hàng trang sức đắt hơn phía bên này dãy núi ít nhất phải 25%. Kể cả khi không phải một thương nhân, bạn có thể thu được lợi nhuận chênh lệch giá cả thị trường và có thể kiếm chút danh vọng, vì vậy tất cả những mặt hàng có thể mua đều được vét sạch.

“Nhưng mà, cậu ta đang tính làm gì vậy nhỉ?”

Mỗi khi Weed ghé thăm một thị trấn để mua vài thứ đặc sản, Mapan luôn có cái nhìn khó hiểu. Kể cả khi Weed di trên phố, cậu ta cũng luôn luôn làm một cái gì đó. Một trong số chúng là nhổ mấy cái cây. Sau đó, cậu cẩn thận đặt chúng vào đống hành lý. Thỉnh thoảng, cậu lại mỉm cười khoái trá.

“Weed-nim này, liệu tôi có thể biết được cậu đang làm gì không?” Mapan không thể cưỡng nổi sự tò mò, và câu trả lời của Weed vô cùng đơn giản.

“Ý anh là cái này ư? Nó là vài loại thảo dược.”

“Tỉ như nó là thảo mộc thì…”

“Tôi đã biết được một chút về thực vật học; địa hình ở đây khá chắc chắn, đó là lý do tại sao ở đây có khá nhiều loại thảo dược.”

Mapan nuốt một hơi. “Ồ!” Weed, người đã từng là thần tượng của Mapan, cuối cùng cũng lộ rõ bản chất một tên biết tuốt!

“Mình đã đánh giá người này quá vội vàng!”

Mình đã tự lừa dối bản thân bằng cách tin cậu ta là người đã hạ gục lũ Death Knight và Undead chỉ vì đống chiến lợi phẩm! Có vẻ như cậu ta đã gặp may và tìm thấy chúng ở đâu đó. Tất nhiên, tỉ lệ này rất nhỏ, nhưng với Mapan, người đã tuyệt đối tin rằng Weed từ trên trời rơi xuống, thì việc gặp may cũng là một khả năng.

Tuy nhiên, Mapan dù gì vẫn là một người đàn ông. Anh ta là người luôn tin vào công lý và ý trời! Nhờ có Weed, anh ta đã hưởng rất nhiều lợi ích cho đến nay. Thông qua việc buôn bán chiến lợi phẩm, Mapan đã thu về khá nhiều tiền và kĩ năng. Anh ta cũng mua giùm Weed đống trang sức với giá phải chăng, và điều đó đã tăng đáng kể kĩ năng. Tình thế này không đến nỗi tệ, vì vậy chẳng cần phải rút lại quyết định hợp tác với Weed.

‘Là một người đàn ông, mình không nên rút lại những gì đã nói!’ Mapan tự nhủ.

Mapan thật sự nghiêm túc khi mua hộ Weed những mặt hàng đặt biệt như vậy. Anh ta, không như Weed, không có nhiều vốn, vì vậy Mapan chủ yếu dành tiền để mua thực phẩm, như dầu oliu và phô mai chẳng hạn. Những vật phẩm này tuy không có lợi nhuận cao, nhưng giá cả luôn ổn định, vậy nên không có rủi ro.

Mapan cũng sở hữu những kĩ năng về buôn bán thực phẩm, vì vậy anh ta mua lượng lớn thực phẩm với giá rẻ, mua thêm một chiếc xe kéo để chở chúng. Vì giá cho một con ngựa khá đắt-100 đồng vàng, vì vậy Mapan đã mua một con lừa sắp về hưu, và như vậy việc chuẩn bị đã hoàn tất.

Weed đã ních đầy vô số bao tải mà cậu luôn đem theo. Thay vì nhờ Mapan giúp đỡ, Weed nhét đống thảo dược vào một chiếc bao tải mà cậu đã mua ở cửa hàng tạp hóa, thứ có thể chứa gấp 20 lần thể tích thực, và giảm khối lượng xuống một phần tư. Giờ đây, Mapan nhận thấy Weed giống một người bán hàng rong thứ thiệt.

Dãy núi Bar Khu.

Dãy núi này nằm ở phía Nam vương quốc Rosenheim và phía Đông liên minh Britten. Cả hai quốc gia đều giáp danh với dãy núi, nhưng nó được gọi là thiên đường của lũ quái vật.

Vùng đất tràn ngập lũ quái vật! Địa hình rất gồ ghề!

Cả hai quốc gia đều có lực lượng gác rừng đóng quân ở đấy để dọn dẹp lũ quái vật định kỳ. Nếu không như vậy, vương quốc Rosenheim và liên minh Britten sẽ phải mệt mỏi vì lũ quái vật này.

*Rooooaaaar!!*

Khi hai người trèo lên núi, họ nghe thấy những âm thanh khủng khiếp vang vọng. Đó là tiếng gầm rú của những con quái vật hung tợn. Là âm thanh của những sinh vật điên cuồng. Mỗi khi bạn dẫm phải một thanh củi và phát ra tiếng động, những âm thanh kia lại vang lên. Đúng như danh hiệu, nơi đây quả thật là thiên đường dành cho lũ quái vật.

Ở cái nơi không phải hầm ngục mà là đồng bằng, thật hiếm gặp một bầy quái vật. Cuối cùng, chúng cũng xuất hiện trước đoàn xe mà Weed và Mapan đang cưỡi. Lycanthrope. Chúng là những tên ma sói, cấp độ dao động trong khoảng 100.

Các biến thể khác của Lycanthrope được biết có cấp độ khoảng 150. Tất nhiên, ở vùng núi này, chúng ở phần đáy của chuỗi thức ăn. Vì thế, chúng được bị đẩy ra rìa dãy núi và quấy phá cũng vùng đất như chỗ mà Weed và Mapan đang đi qua

Thật không may, lũ Lycanthrope này thường đi theo bầy đàn, và hiện tại 10 trong số chúng xuất hiện cùng một lúc. Tiếng gầm như giống như tiếng chó sói tru, có thể là tiếng thét của lũ Lycanthrope. Lý do cho việc này là chúng đã tìm thấy con mồi trong địa phận. Mapan, người đang ngồi trên một chiếc hộp trong đoàn xe, cảm thấy hồi hộp và lo lắng

“Ch-Chúng cuối cùng cũng xuất hiện, và quan trọng hơn hết, chúng ta làm gì bây giờ? Weed-nim, cậu đã nói cậu thu xếp được việc này phải không!”

Kể cả khi đó, Weed vẫn rất cần cù chạm khắc vào chỗ ghế ngồi phụ xe. Con dao điêu khắc của Zahab. Vật phẩm đặc biệt này là thứ mà bất kì nhà điêu khắc nào cũng mơ về nó. Con dao điêu khắc chuyển động theo dòng chảy của những hạt gỗ, và tạo ra một tác phẩm điêu khắc.

Lũ Lycanthrope từ từ tiếp cận. Khi xuất hiện, chúng trông như loài người, chỉ trừ phần đầu là của loài sói. Xuyên suốt cơ thể chúng là bộ lông xám xịt. Chúng là những sinh vật tàn ác có thể biến hình thành những con sói hoang.

*Ting*
Kĩ năng Nghề Thủ Công đã thăng tiến
Lên Cấp: Nghề Thủ Công (Trung Cấp-Cấp độ: 4 | 0%):
Khả năng sử dụng công cụ đã tăng thêm 5%.
Nó ảnh hưởng tới rất nhiều kĩ năng và chỉ số

Khi kĩ năng Nghề Thủ Công ở mức Trung Cấp tăng thêm 1 cấp độ, các chỉ số sẽ được cộng thêm 5%. Ở mức Sơ Cấp, mỗi cấp độ sẽ tăng 3% chỉ số. Khi bạn nghĩ về nó, hiệu ứng ấy thật tuyệt vời; mặc dù vậy, thật khó để có thể tăng cấp kĩ năng này.

“Thật may mắn làm sao.”

Ngay sau đó, Weed đã tạo hình chi tiết cho cái cây mà cậu đã đi qua, vì vậy cậu có thể tăng độ tinh thông điêu khắc thêm 1,5%. Sau tất cả, những chiếc nhánh và lá cũng đã hiện ra. Thật khó để có thể tạc được một cây cổ thụ đã sống được rất nhiều năm và có nhiều vòng tuổi. Người ta nói rằng việc vẽ một cây cổ thụ đã sống 1000 năm cần phải rất siêng năng và chăm chỉ.

Weed đã chạm khắc nên một bức tượng khá sống động, không chả khác gì một cái cây thật. Nó chưa đủ hoàn hảo để có thể tự hào, nhưng sau cùng thì đó là một tác phẩm điêu khắc khá ổn. Có những lúc kĩ năng điêu khắc tăng một cách nhanh chóng đến kinh ngạc, nhưng sau đó, sẽ có những thời điểm cậu kẹt lại, và việc tăng kĩ năng trở nên khó khăn hơn.

Nếu xem xét đến kĩ năng của Weed đã ở trình độ Trung cấp-Cấp Độ 4, việc tăng 1,5% quả là một con số lớn. Cấp độ kĩ năng của cậu đã tăng trong một khía cạnh của thời gian, và nó gia tăng chỉ số của Weed.

“Wee-Weed-nim!”

Ngay lúc Mapan chuẩn bị bật khóc, Weed cất con dao điêu khắc đi. Sau đó cậu tuốt kiếm ra khỏi bao. Đó là thanh kiếm đất nung chứa thuộc tính băng!

“Thực tế là mình đã ngồi lâu quá lâu và cảm thấy uể oải, có lẽ đây là lúc mình thả lỏng cơ bắp? Thật đáng tiếc là mình bỏ lỡ việc nhìn chúng biến hình, nhưng thôi cũng chẳng sao. Một khi chúng không phải là những tên Lycanthrope duy nhất sống ở dãy núi Bar Khu này.”

Weed lẩm bẩm khi nhìn thấy lũ Lycanthrop. Để có thể làm ra những bức tượng giống Lycanthrope nhất, Weed nên trông thấy quá trình biến hình. Bởi vì chúng thay hình đổi dạng, cậu có thể làm một loạt những bức tượng chỉ ra quá trình biến hoàn theo từng bước và gia tăng kĩ năng điêu khắc.

Trong khi Weed nhảy khỏi xe với thanh kiếm trong tay, Mapan hét lên đằng sau, “Cậu không định cứ thế chiến đấu với thanh kiếm đó chứ?”

Mapan đã sốc nặng khi trông thấy thanh kiếm đất nung. Thanh kiếm bị sứt mẻ, lồi lõm khắp nơi! Do công cuộc săn bắn dữ dội ở Lavias, độ bền thanh kiếm đã giảm sút gần như bằng không.

Mặc dù Weed đã thu thập được nhiều trang thiết bị từ lũ Undead, cậu vẫn sử dụng thanh kiếm đất nung này. Lũ Dullahan chỉ rớt ra những vũ khí cồng kềnh nặng nề như chùy sắt hay rìu, lũ Ghoul chỉ rớt những chiếc móng.

Vũ khí của tên Death Knight chưa thể sử dụng trừ khi bạn là một Hiệp Sĩ và có cấp độ thấp nhất là 200, vì vậy Weed không có nhiều sự lựa chọn. Kể từ khi cậu đi săn một mình tại những nơi bị cô lập, cậu đã phải ít nhiều chịu đựng điều này. Mỗi khi một thanh kiếm gãy xuống, cậu lại lấy ra một thanh khác, điều này xảy ra cũng không ít.

Trong khi đó, số lượng Lycan ngày một đông, và giờ đây, con số đã vượt quá 20 tên. Weed thấy khuôn mặt của Mapan như chết lặng, vì vậy cậu cất thanh kiếm đi.

*****

Đúng như kì vọng về hậu duệ của loài sói, lũ Lycanthrope tấn công khá dũng mãnh. Chúng dẫm đạp lên mặt đất, xới tung lên, và gầm gừ dữ dội.

*Growl!*

Lũ Lycan gầm lên! Âm thanh này thống trị cả chiến trường, những con lừa bất giác sợ hãi và cong đuôi chạy, Mapan đã sẵn sàng cho cái chết. Lũ Lycan có tốc độ rất nhanh, vì vậy chẳng có cách nào thoát khỏi nanh vuốt chúng.

Vào thời khắc đó…

*Roooaaaaar!*

Weed gầm lên một âm thanh chiến đấu. Cát bụi bay mù mịt, đống lá khô tan tác và sụp đổ. Thậm chí những cành cây gần đó cũng rung động như sắp gãy.

Tiếng gầm như thể cuốn văng tất cả những ai nghe thấy.

*Ting*
Bạn đã sử dụng kĩ năng Sư Tử Hống:
Mức độ tinh thông kĩ năng Sư Tử Hống tăng thêm 1%!
Kĩ năng Sư Tử Hống hiện tại: Cấp độ 1 | 1%.
Khi kĩ năng tăng cấp, uy lực cũng tăng theo

Lũ Lycan do dự, sau đó quay đầu bỏ chạy. Weed không hề bỏ lỡ màn dạo đầu và cắm đầu đuổi theo chúng, hạ từng tên bằng chính nắm đấm của mình.

“Liên Ảnh Thần Quyền!” (Yon-hwan-kwon).

*PowPowPowPow!*

*Yipe!*

Weed dùng nắm đấm quất thẳng vào bọn Lycan! Đối với Weed, người chủ yếu săn lũ Death Knight khi còn ở Lavias, thì những tên Lycan với cấp độ không quá 100 này, chẳng có gì đáng lo ngại.

Kể cả khi chúng chiếm số đông, lũ Lycan cũng chỉ gây đôi chút thiệt hại cho Weed. Chúng tập hợp lại và lao thẳng về phía cậu

“Thất bộ đăng thiên!”

Lũ Lycan đặp đất lao thẳng về phía Weed, cào cắn cậu bằng bộ móng và hàm răng, nhưng Weed đã tránh né tất cả bằng bộ pháp của mình. Bằng cách giao chiến, Weed một lần nữa khám giá ra tiềm năng của bộ pháp. Cho đến nay, Weed mới chỉ sử dụng chúng để né tránh những đòn tấn công, nhưng những kĩ năng di chuyển trong Con Đường Đế Vương đều có khả năng độc đáo của riêng chúng.

Khi đang ở giữa đà chạy về phía trước, việc bẻ hướng 90 độ ngay tức khắc là điều không thể trong thế giới thực. Đó là do ảnh hưởng của quán tính. Mặc dù vậy, với bộ pháp này, bạn có thể làm những điều tưởng chừng không thể. Khi đang nước rút, bạn thậm chí có thể đảo sang hướng ngược lại, và thời gian để đạt tốc độ như ban đầu ở hướng đối diện khó có thể thấy bằng mắt thường.

Cái tên nói lên tất cả, bộ pháp này có tổng cộng 7 bước, có thể bẻ hướng bất kì ngay tức khắc trong lúc di chuyển, hoặc bất thình lình xuất hiện từ hư vô. Đó là một kĩ năng vô cùng đáng giá, và được kì vọng chỉ được sử dụng bởi đệ nhất cao thủ võ học.

“Thất Bộ Đăng Thiên!”

Mặc dù lũ Lycan tiến tới từ mọi hướng, Weed lách vài cái đã thoát khỏi vòng vây. Và bởi vì cậu thay đổi hướng đi liên tục, như thể vẽ nên chòm sao Bắc Đẩu trên mặt đất, Weed đã tạo ra những dư ảnh mờ ảo.

Bóng ảnh!

Trong khi lũ Lycan tất công những bóng ảnh, Weed thoát khỏi vòng vây và bắt đầu phản công. Mỗi lần nắm đấm của Weed trúng đích, một lên Lycanthrope lại ngã xuống, từng tên một.

Dãy núi Bar Khu chứa đầy lũ quái vật. Một nơi đối lập với từ “yên ả”. Mặc dù vậy, ngay lúc này đây, một điều gì đó bất thường đã xảy ra.

*Roooooaaaaar!*

*Uwaaaaaaaaa!*

Những tiếng gầm rung chuyển đất trời thậm chí có thể được nghe thấy ở hai bên đầu dãy núi. Weed một lần nữa sử dụng kĩ năng Sư Tử Hống của mình. Điều này nhằm nâng cao mức độ tinh thông kĩ năng, và cậu sử dụng chúng mà không thèm quan tâm có quái vật xuất hiện hay không. Ngày, hay đêm, cũng chẳng quan trọng, tiếng gầm vang vọng khắp cả dãy núi.

Dãy núi Bar Khu nhiều quái vật đến nỗi khiến người khác phải bỏ chạy. Nhưng nó lại ẩn chứa khá hiều kinh nghiệm, vật phẩm, rồi tiền bạc! Đối với Weed, người ham muốn chiến đấu không ngừng nghỉ, nơi này giống như ngôi nhà thứ hai.

“Hẳn phải có hầm ngục nào đó chưa được khám phá quanh đây!”

Phần phía Tây Nam của ngọn núi còn chưa được khám phá. Và vì chung quanh chẳng có thị trấn hay ngôi làng nào, điều này rất có khả năng. Weed không cố ý tìm bắt lũ quái vật. Thay vào đó, cậu tập trung tăng cấp cho kĩ năng điêu khắc hơn. Đó là "Tuyệt kĩ dao điêu khắc” mà Zahab đã để lại. Kĩ năng này đã tăng cường một lượng sát thương đáng kể cho Weed. Đấy là kĩ năng tấn công bỏ qua chỉ số Phòng Ngự và Kháng Phép của đối thủ, vì vậy chắc chắn nó sẽ trở thành một kĩ năng hữu ích về sau.

Kĩ năng mà Hoàng Đế Geihar đã để lại giúp ban tặng sự sống cho tác phẩm điêu khắc, kĩ năng “Ban Tặng Sự Sống Cho Tác Phẩm Điêu Khắc”! Những bức tượng được tạc bằng niềm đam mê có thể chiến đấu cho đấng sáng tạo hay chủ nhân của chúng.

Những tác phẩm được tạo thành với chỉ số Nghệ Thuật cao sẽ khỏe hơn, và thậm chí chúng cũng lên cấp một khi được ban cho sự sống. Đây là kĩ năng giúp Hoàng Đế Geihar thống nhất toàn bộ lục địa. Nếu sự sống được ban tặng cho những tác phẩm, ở bất cứ hoàn cảnh nào, Weed sẽ luôn có những bề tôi nghe theo cậu vô điều kiện.

“Kiểm tra kĩ năng: “Ban Tặng Sự Sống Cho Tác Phẩm Điêu Khắc”
Kĩ năng: “Ban Tặng Sự Sống Cho Tác Phẩm Điêu Khắc”
Kĩ năng này được Hoàng Đế Geihar để lại cho người kế nhiệm hậu thế, một kĩ năng mà không một ai hay biết.
Hạn Chế: Chỉ có thể được sử dụng khi kĩ năng Điêu Khắc ở mức Cao Cấp.
Yêu Cầu: 5000 điểm Năng Lượng.
Giảm chỉ số Nghệ Thuật đi 10 điểm (trừ vĩnh viễn).
Giảm 2 cấp độ (trừ vĩnh viễn)
Chú ý: Những tác phẩm điêu khắc có niềm tự hào và cái tôi rất lớn. Khi bắt gặp một tác phẩm giống hệt, chúng sẽ chiến đấu với thái độ thù địch

Kĩ năng Điêu khắc ở mức Cao Cấp, đối với Weed đây vẫn còn là một quãng đường khá xa vời. Hơn nữa, hậu quả của việc ban sự sống cho một tác phẩm điêu khắc là giảm sút chỉ số Nghệ Thuật và cấp độ, vì vậy kĩ năng này không phải là thứ mà bạn có thể sử dụng lặp đi lặp lại.

“Trong khi nghe thật lố bịch, nhưng có vẻ như nó vẫn là một kĩ năng hữu dụng!”

Kĩ năng Dao Điêu Khắc và Ban Tặng Sự Sống Cho Tác Phẩm Điêu Khắc, hai kỹ thuật được để lại bởi những Bậc Thầy Điêu Khắc đã mạnh đến nhường vậy. Weed không thể tưởng tượng nỗi ba kĩ năng còn lại còn kinh thiên động địa đến mức nào nữa. Thêm vào đó, theo như những gì Weed dự tính, điều gì còn ẩn chứa ở cuối kĩ năng điêu khắc sau khi đã có được cả 5 kĩ năng trên?

Weed trước đó đã có cơ hội để trở thành Chiến Binh Bậc Thầy; mặc dù vậy, cậu đã từ bỏ cơ hội và trung thành với Nhà Điêu Khắc Ánh Trăng Huyền Thoại, khiến cậu cảm thấy lo lắng.

Ngoài việc tăng cấp kĩ năng Nghề Thủ Công nhanh hơn và sở hữu Tuyệt kĩ dao điêu khắc, thật sự nó cũng không có nhiều lợi ích cho lắm. Mặc dù vậy, tất cả những gì cậu có thể làm là bắt kịp với những Hiệp Sĩ (Knight) và Kiếm Sĩ (Swordsman). Những nhà điêu khắc có con đường riêng của một nhà điêu khắc, đó là một cơ hội. Người đó sẽ phải tận dụng tối đa những cơ hội mà anh ta có.

‘Phá Hủy Tác Phẩm Điêu Khắc, rồi Ban Tặng Sự Sống Cho Tác Phẩm Điêu Khắc, thậm chí là cả Tuyệt kĩ dao điêu khắc! Trong khi vận dụng chúng tốt nhất có thể, mình phải tìm cho ra những kĩ năng còn lại. Và cuối cùng, mình cần nền tảng cho tất cả các kĩ năng điêu khắc.’

Việc gia tăng kĩ năng Điêu Khắc ảnh hưởng đến mọi thứ. Khi không có quái vật xuất hiện, Weed ngồi xuống chiếc xe kéo và chạm trổ. Cậu tạo ra những bức tượng lột tả lại cảnh chiến đấu với lũ quái vật, hay những danh lam thắng cảnh siêu thực!

*Ting*
Tăng Cấp: Kĩ năng Điêu Khắc (Trung Cấp-Cấp Độ 3 | 0%):
Những tác phẩm giờ đây phức tạp và chi tiết hơn.

Cuối cùng, kĩ năng Điêu Khắc mức Trung Cấp cũng tăng lên cấp độ 3. Sau đó, Weed lấy ra những viên ngọc lục bảo, ngọc trai và ngọc bích mà cậu đã mua ở vương quốc Rosenheim.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Đã đi quá nửa chặng đường, Weed đột ngột lấy ra một món trang sức, và Mapan cảm thấy khó hiểu. Chẳng có lý do gì để khoe khoang về sự giàu sang, và không cậu cũng chẳng giống với việc trao những viên ngọc đó cho lũ quái cả.

‘Phải chăng cậu ta đang ngắm nghía chúng?’

Mặc dù vậy, Mapan hoàn toàn bị sốc bởi hành động tiếp theo của Weed. Cậu bắt đầu chạm khắc viên đá quý bằng con dao điêu khắc của mình,

“Aaugh!"

Mapan bất giác thốt lên. Vì anh ta đã tự tay mua chúng, Mapan hiểu rõ giá trị của những thứ trang sức này. Anh biết quá rõ ấy chứ. Chúng là những thứ trang sức vô cùng giá trị! Kể cả khi những viên đá quý này chưa được mài giũa, giá trị của chúng đủ để khiến một ai đó ngất lịm. Nhưng, không một chút do dự, Weed tiếp tục chạm trổ bề mặt những đồ trang sức này bằng con dao điêu khắc của cậu ấy.

“Cậu…đang làm cái quái…?

Ngay trước khi cố gắng ngăn chặn hành động của Weed, đôi mắt của Mapan trợn lên đầy ngạc nhiên, bởi vì viên đá quý kia dần được định hình, từng chút từng chút một. Mức độ chạm khắc thậm chí chẳng nhìn thấy được trừ khi bạn quan sát thật kĩ. Khi được chạm khắc, viên đá quỷ tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn.

Mapan ngây người khi đôi tay của Weed tiếp tục di chuyển.

“Nó thật đẹp!”

*sagak sagak*

Ánh mắt của Mapan chất chứa đầy những câu hỏi, khi con dao điêu khắc của Zahab chạm trổ viên đá quý và định hình cho nó. Mỗi viên đá quý thô đã thay đổi đáng kể, và chúng tỏa ánh sáng rực rỡ.

“Làm sao một viên đá quý có thể lộng lẫy đến nhường này?”

Kỹ năng Điêu Khắc của Weed đã đạt trình độ Trung Cấp, giúp cậu có thể điêu khắc trên đá quý. Để có thể chạm trổ đá quý, điều kiện tiên quyết là kỹ năng cơ bản và kỹ năng Nghề Thủ Công. Đối với Weed, người đã đạt mức độ Trung Cấp, cậu không thiếu. Ngoài ra Weed cũng sở hữu con dao điêu khắc của Zahab, thứ vật dụng đặc biệt có thể được coi là báu vật của một nhà điêu khắc!

Tuy nhiên, kĩ năng cơ bản và kĩ năng Nghề Thủ Công chỉ là một phần, yếu tố khiến cho những viên đá quý này lộng lẫy đến nhường vậy là nhờ chỉ số Nghệ Thuật. Chỉ số này ở Weed đã gần 300. Việc trở thành Nhà Điêu Khắc Ánh Trăng Huyền Thoại đã cộng cho cậu 100 điểm vào chỉ số Nghệ Thuật, số còn lại đến từ những tác phẩm cậu đã làm ra. Và vì chỉ số Nghệ Thuật của cậu cao một cách đáng kinh ngạc, tất cả những hiệu ứng trên đã truyền vào những viên đá quý này.

“Để chúng có thể chói lòa đến mức này…!”

Khắp cơ thể của Mapan khẽ rung lên. Đó là bởi vì anh ta đang tưởng tượng điều gì sẽ xảy đến. Chỉ riêng việc mua những viên đá quý thô ở vương quốc Rosenheim và bán lại tại liên minh Britten có thể mang lại khoản lợi nhuận khổng lồ.

Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu Weed định hình cho những viên đá quý này và bán chúng? Bên cạnh đó, khi những thứ trang sức trên được mài gọt bằng trái tim và linh hồn của một nhà điêu khắc vĩ đại, giá trị của chúng còn tăng đến mức nào nữa…?

‘Mình thậm chí chẳng đoán ra!’

Mapan trầm tư suy nghĩ. Anh kéo chiếc xe đẩy cẩn thận hơn, để không can thiệp vào công việc của Weed. Bởi vì kỹ năng Nghề Thủ Công cao đến khó tin, thêm vào con dao điêu khắc, những tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt đã được ra đời, thậm chí không như Weed đang làm việc cẩu thả vậy.

Những món ăn mà Weed nấu không chỉ đẹp mắt mà lại rất ngon. Về mặt tổng thể, đó là nhờ kĩ năng Nghề Thủ Cộng, Nấu Nướng và Điêu Khắc của cậu đã ở mức Trung Cấp. Những kĩ năng trên đã được thể hiện bởi những viên đá quý mà Weed đang chạm khắc.

No comments: