Friday, May 22, 2015

Vol3- chap 2: The Stone that gathers Lightning


Chương 2: Viên đá thu sét

Paruvan.

Đó là nơi mà du khách cũng như những đoàn lữ hành dừng chân mỗi khi băng qua dãi núi Bar Khu. Nơi đây vốn được xây dựng bởi lực lượng kiểm lâm của vương quốc Rosenheim để làm chỗ nghỉ, vì vậy hiếm khi có người qua lại.

“Thật may mắn khi có thể tìm ra chốn này, chúng ta chỉ còn cách điểm đến có một hay hai ngày đường nữa.”

“Chuyến đi này thật quá khó khăn, tao cứ ngỡ mình phải chết rồi.” Halman cười lớn.

“Tất cả là tại mày đó, Margaux.”

“Mày phải nói khách quan một chút chứ Levi. Đó là do mày đã giết thằng ôn đó.”

Halman, Margaux, Levi và Gran là bốn sát thủ (player killer) lừng danh tới từ liên minh Britten. Chúng sống bằng niềm vui giết chóc và cướp đoạt chiến lợi phẩm từ tay những người chơi khác. Bốn người bọn chúng được biết đến với cái tên mĩ miều: ‘Dwichigi Quartet’ (Bộ tứ sát thủ).

Dù vậy, tầm một tháng trước, bộ tứ đã cả gan gây hấn với Vân Bang. Ở liên minh Britten thì bang hội này chẳng lớn lắm, nhưng cũng là một trong top 10 bang hội lớn nhất trên toàn lục địa. Bang này có tất cả 6000 thành viên, và nếu tính luôn cả các bang đồng minh thì đó hẳn là một thế lực khó có thể bỏ qua. Bang hội này đủ tầm ảnh hưởng để có thể đối đầu với liên minh Britten.

Nói một cách khác, kể cả với Dwichigi Quartet, Vân Bang không phải là cái tên có thể dễ dàng bỏ qua. Thực tế, chúng vốn không chủ động gây hấn trước. Thời gian trước, cả bốn tên đã quyết định tập trung vào việc đi săn để lên cấp, nhưng một gã nào đó tên Brandy đã hành động ngạo mạn và quát tháo:

“Lũ chúng mày mau cút ra khỏi đây! Đây là lãnh địa của bọn tao!” Brandy thét lên

“Huh, mày là thằng quái nào?”

“A thằng chó, mày vừa sủa gì đấy, có ngon thì sủa lại nghe coi!”

Hiển nhiên, bốn người sôi máu. Biểu tượng đồ sát trên đầu vốn đã biến mất, do bộ tứ đã quyên góp một đống tiền cho một ngôi đền và chỉ săn bắn trong một khoảng thời gian. Bỗng nhiên cái gã Brandy này từ đâu chui ra, không những phá hỏng nhã hứng đi săn, mà còn dám oang oang tuyên bố nơi này là lãnh địa của hắn trong khi chẳng biết đang phải đối mặt với bộ tứ sát thủ.

Sau đó Levi nổi cơn tam bành, thét lớn, “Cứ cho thằng nhãi con này một nhát rồi tính!”

“Tao sẽ dạy mày cách cư xử sao cho phải phép!”

Bộ tứ có thói quen tiền trảm hậu tấu này hiển nhiên không để cho việc này trôi qua dễ dàng như thế. Tên Brandy này bị giết trong chớp mắt. Theo kế hoạch, bộ tứ lẻn ra đằng sau Brandy rồi tấn công. Cấp độ của gã Brandy này thấp hơn 3 trong số 4 người, vì vậy những đòn tấn công liên hồi khiến hắn không còn cơ hội phản công.

Sau đó cả bọn nhặt được một tấm bản đồ từ Brandy.



*Ting*

Vật phẩm: Bản đồ lăng mộ bị lãng quên của người lùn:
Độ bền: 1/1.
Ở dưới có đề tựa một bài thơ như sau (đã được mã hóa bằng những văn tự cổ xưa):
Là nơi an nghỉ người lùn.
Giữa hai hẻm núi, dưới gốc cây cao.
Ầm ầm rầm rập lối mòn mở ra!
Sức mạnh từ thuở hoang sơ
Không thể có được nếu không mất mát.
Kiếm tìm thứ âm thanh không ngân nga
Tác giả: Ranger Hans R. Berg


“Đây là cái gì?”

Cả lũ cười lớn và tạm gác tấm bản đồ sang một bên. Chúng nghĩ nó là một trong những tấm bản đồ kho báu nào đó rải rác quanh đây. Tuy nhiên, kể từ đó, cả bọn bị Vân Bang sai người ráo riết truy đuổi. Chỉ khi đó, bộ tứ mới nhận ra chúng vừa giết chết một thành viên của Vân Bang.

“Tệ thật! Tên khốn đó. Nếu hắn ta nói với chúng ta rằng hắn đến từ Vân bang thì tao sẽ chẳng bao giờ giết nó.”

“Chúng ta giết hắn trước khi hắn có cơ hội nói chuyện.”

“Thế quái nào lại thành lỗi của chúng ta được vậy!”

“Dù sao thì, từ giờ cứ tìm cách ẩn thân cái đã.”

Từ đó trở đi, bốn người bọn chúng lẩn trốn ở một nơi hoang vu ít người và chẳng chịu xuất đầu lộ diện trong suốt hai tuần. Mặc dù vậy, việc Vân bang lùng sục không hề giảm đi chút ít. Để tránh khỏi cái chết, bộ tứ đã phải trải qua vô vàn khó khăn để có thể chạy thoát.

Cấp độ của cả bốn đã ngoài 220, nhưng nếu không phải khả năng PK cao, chúng khó có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm cứ trùng trùng điệp điệp như vậy.

Halman bỗng nhiên lên tiếng, “Chúng mày thấy lạ không.”

“Tao cũng thấy vậy, mày đồng ý chứ?”

“Nguyên một bang hội sẽ chẳng đuổi theo chúng ta, chỉ vì lỡ tay sát hại một thằng tiểu tốt nào đó.”

“Đúng vậy, bọn chúng thực sự rất nghiêm túc trong việc dồn chúng ta đến cái chết.”

“Đợi đã, chẳng lẽ là do tấm bản đồ mà chúng ta đã lấy được từ tên đó?”

“Tao nhớ mang máng cái gì mà ‘lăng mộ bị lãng quên của người lùn’, hoặc đại khái vậy…”

“Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tấm bản đồ này hẳn là rất giá trị. Những tên đó không đuổi theo chúng ta, cái chúng tìm kiếm là tấm bản đồ này.”

“Hehe!”

“Vậy đương nhiên là chúng ta cần tìm kiếm kho báu từ tấm bản đồ này rồi.”

Kể từ đó, bộ tứ đã tiến hành khám phá những bí mật của tấm bản đồ. Cả bốn đã ghé qua vô vàn vương quốc, săn lùng những cuốn cổ thư và tìm kiếm thông tin về tấm bản đồ, sau khi giải mã được ý nghĩa của những văn tự đó, bộ tứ đã tới dãy núi Bar Khu.

“Giờ chỉ việc tiến vào bên trong ngôi mộ…”

“Đúng vậy, nhưng chúng ta nên làm gì đây giờ? Bởi vì chẳng có ai thuộc lớp nhân vật Nhà Thám Hiểm, vì vậy những cạm bẫy trong hầm ngục này không thể bị phá hủy.”

“Việc này…”

“Với khả năng của chúng ta có thể chịu được một vài cạm bẫy.”

“Thậm chí nếu mọi chuyện thuận lợi, một trong số chúng ta cũng sẽ phải ngã xuống một cách nhanh chóng. Vì vậy ai sẽ là người bỏ mạng đây?”

Hiển nhiên, chẳng ai trong bọn chúng muốn chết. Bọn chúng thích giết người nhưng lại không muốn chết, vì vậy cả lũ nhìn nhau. Bỗng nhiên, Gran nở một nụ cười nguy hiểm.

“Mọi thứ đã được định đoạt.”

“Là ai?”

“Mày không chỉ vào tao đấy chứ?”

Gran giơ ngón trỏ về một hướng, nhưng nó không chỉ vào bất kì ai trong số bọn chúng cả. Thực ra Gran đang chỉ tay vì phía chân núi.

****

Khi đến nơi, xe đẩy hàng của Weed và Mapan không ngừng phát ra tiếng cót két.

“Woa! Tôi không nghĩ là sẽ gặp ai đó ở một nơi hoang vu hẻo lánh như này. Xin chào, tên tôi là Mapan.”

“Tôi là Gran, và đây là Levi, Halman và Margaux.”

“Rất vui được làm quen với mọi người.”

Bộ tứ ngoác miệng cười to, niềm nở chào đón Mapan và Weed.

“Thật hiếm khi thấy người qua lại dãy núi Bar Khu này, xin hỏi vì lý do gì khiến hai người đi qua đây vậy?”

“À, chúng tôi tới với mục đích kinh doanh.” Mapan nhanh nhảu trả lời.

“Buôn bán ư? Vậy hai người là thương nhân, phải vậy không?”

“Đúng vậy, tôi là một thương nhân, còn Weed-nim đằng kia là một nhà điêu khắc.”

“Ồ, tôi hiểu.”

Gran cười hềnh hệch. Halman, Margaux và Levi cũng cố gắng kìm nén để không bật cười.

‘Hắn nói hắn là một nhà điêu khắc!’

‘Trên đời có kẻ lựa chọn lớp nhân vật đấy sao?’

Tuy vậy, khi tiếp cận Weed và Mapan, cả lũ đã tỏ thái độ lịch sự và nhã nhặn. Đó là bởi nhiệm vụ của chúng vẫn cần phải hoàn thành. Vì là người cẩn trọng nhất trong cả bốn, Gran là người đặt ra những câu hỏi. Kể từ khi xảy ra vụ việc với Brandy, chúng khá dè chừng khi giao tiếp với người khác.

“Dù gì thì tôi cũng đã hiểu. Nhưng làm thế nào mà hai người có thể vượt qua dãy núi Bar Khu vô vàn quái vật với tư cách một thương nhân và một nhà điêu khắc? Hai người đã tiêu diệt lũ quái  bằng cách nào vậy?”

“Đó là nhờ anh bạn Weed đằng kia…”

Mapan định giải thích, nhưng Weed hích nhẹ vào khuỷu tay anh.

“Weed-nim?”

Những lời Mapan chuẩn bị nói kẹt cứng trong cổ họng. Anh ta nhận ra rằng Weed muốn che giấu điều gì đó và dừng lại. Gran tinh ý đã nhận ra, khẽ nhíu mày và cười lớn.

“Vâng, tiết lộ cho chúng tôi việc đó khó khăn đến vậy ư?”

Thực ra mà nói, Weed có cảm giác bộ tứ muốn che giấu thứ gì đó. Ở lục địa rộng lớn Versailles này tuy rằng không ít người chơi, nhưng thật hiếm khi bắt gặp ai đó ở cái nơi được mệnh danh là ‘thiên đường quái vật’

Thông thường, khi bạn gặp gỡ những người khác ở những vùng không dấu chân người như vùng núi, bạn sẽ chào đón họ, thậm chí dùng bữa cùng họ nữa. Nếu điểm tới của cả hai bên giống nhau, bạn sẽ đi cùng họ trong một khoảng thời gian, nhưng đấy chỉ là đối với những người không biết lo nghĩ.

Ngoài ra chúng thậm chí còn vui mừng khi nghe thấy lớp nhân vật của Weed và Mapan. Weed bất giác liếc nhìn thăm dò bộ tứ. Gran là người đứng ra phía trước để bắt chuyện với Weed và Mapan, trong khi 3 người khác đứng hai bên và đằng sau.

‘Chúng có thể là những tên cướp.’

Nếu bạn nghĩ quái vật là những mối đe dọa duy nhất ở lục địa Versailles, thì bạn đã lầm to! Hơn nữa, bắt gặp người chơi khác trong hoàn cảnh như vầy quả thực rất nguy hiểm. Weed cố tỏ ra tự nhiên và nói:

“Tôi là một nhà điêu khắc, nhưng lại sở hữu một kĩ năng cực mạnh.”

“Loại kĩ năng gì vậy?”

“Nó kiểu kiểu một dạng tiếng thét. Khi lũ quái vật nghe thấy tiếng thét này chúng chỉ có nước bỏ chạy. Cần tôi chứng minh chứ?”

“Tất nhiên. Tôi đang rất tò mò đây.”

Weed tập trung khí lực và dồn tất cả sức mạnh vào kĩ năng, Sư Tử Hống.

“Roooooaaaaar!”

Khi thấy Weed đang chuẩn bị sử dụng kĩ năng này, Mapan nhanh chóng bịt hai tai lại, nhưng bộ tứ không hề chuẩn bị và lảo đảo.

“Chết tiệt!”

“Làm sao một tiếng thét có thể..!”

Gran trấn tĩnh Margaux và Levi chỉ bằng một cái liếc mắt, quay lại nhìn Weed và nở một nụ cười giả tạo.

“Thật là một tiếng gầm mạnh mẽ. À nhắc mới nhớ, hình như tôi đã nghe thấy nó đôi ba lần. Phải chăng kĩ năng này khiến lũ quái vật tránh xa?”

Kĩ năng Sư Tử Hống.

Weed vẫn chưa tạo nhóm với Gran, vì vậy chỉ số Lãnh Đạo không tăng, và những hiệu ứng phụ thêm của kĩ năng Sư Tử Hống không áp dụng lên bộ tứ. Thứ duy nhất chúng phải chịu đựng là âm thanh ầm ĩ này.

“Đúng vật, lũ quái vật dường như lưỡng lự giây lát khi nghe thấy tiếng thét, và nhân cơ hội đó, chúng tôi bỏ chạy.”

Bộ tứ sát thủ bật cười sau câu chuyện của Weed .

‘Thực ra cũng không phải vấn đề lớn.’

‘Tao thấy hai thằng ngu này là con mồi hoàn hảo phết?’

‘Bọn ta sẽ ép chúng phải tới chỗ đó.’

‘Chúng ta chỉ cần 1 đứa mà thôi…’

‘Sao cơ, có vấn đề gì? Chúng ta sẽ xử lý thằng còn lại, và vì bọn chúng là thương nhân, vậy thì hẳn chúng sẽ để lại rất nhiều chiến lợi phẩm đấy.’

‘Tuyệt, cứ thế mà tiến hành.’

Bộ tứ nhanh chóng quyết định thậm chí chẳng cần nói gì với nhau. Chúng như kiểu tâm ý tương thông chỉ bằng cách nhìn vào mắt nhau. Gran tỏ vẻ mặt trịnh trọng, nói với Mapan và Weed, “Trước nay, thủ thuật này đã giúp hai người băng qua một cách an toàn, nhưng dãy núi Bar Khu quả thực là một nơi rất nguy hiểm. Hai anh có thể coi đây là cuộc gặp gỡ định mệnh, vì vậy từ giờ chúng tôi quyết định sẽ chiến đấu cùng hai người. Dù gì đi nữa, vì chúng ta đang cùng chung một con đường, chúng tôi sẽ đưa ra thiện chí như vầy, vậy nên hai bạn chẳng có lý do gì để từ chối cả. Phải vậy không haha…”

“Haha! Nếu vậy thì chúng tôi thực là vô cùng cảm kích.”

Mapan cười sảng khoái. Vì là một thương nhân yếu đuối, việc đi cùng một nhóm 4 người mạnh mẽ cũng chẳng phải là một ý tồi.

“Hai chúng tôi trông cậy vào mọi người đấy.”

Weed nhận ra có điều gì đó vô cùng ám muội lóe lên trong ánh mắt của chúng, nhưng cậu quyết định chơi đến cùng để hiểu xem sự việc này sẽ còn đi đến đâu. Do vậy Weed khẽ gật đầu trước lời đề nghị làm ‘vận tiêu’. Cậu đã nhận thấy tình hình có thể chuyển sang chiều hướng xấu, và khi nhìn vào mắt lũ Dwichigi Quartet này Weed chẳng có cách nào khác là phải chiều theo… ít nhất là trong lúc này.

Niềm vui của một chuyến thám hiểm là ngao du đây đó, thưởng ngoạn phong cảnh hữu tình và kết giao bằng hữu. Những bằng hữu đáng tin cậy có thể che chắn cho bạn từ phía sau. Cùng nhau đi săn sẽ xây dựng nên tình bằng hữu.

Đó là niềm vui từ Con Đường Đế Vương.

‘Ừm, có vẻ tên kia không có gì khả nghi.’

‘Mày có nghĩ hắn là một nhà điêu khắc không vậy?’

‘Theo tao thấy có vẻ như nó là một nhà điêu khắc thật.’

Bộ tứ hoàn toàn thoải mái. Mặc dù vậy, chúng thậm chí vẫn nghi ngờ một nhà điêu khắc, căn bản vì cả lũ đã gây ra vô số tai tiếng trong tháng vừa qua. Ngay lúc đó, Weed lấy ra một viên đá quý thô. Dwichigi Quartet chuyển sự chú ý sang viên đá, và một trong số chúng lên tiếng.

“Hử? Phải chăng nó là đồ trang sức?”

Ngay tức khắc, Margaux nổi tính tò mò. Mapan đáp lại với một nụ cười.

“Đúng vậy, Weed-nim đang tạo hình cho những viên đá quý.”

“Ồ, vậy sao?”

“Phải.”

“Thật ấn tượng!” Ánh mắt Margaux lộ rõ vẻ tham lam.

‘Quả này trúng lớn rồi!!’

‘Ước gì đó là chiến lợi phẩm hắn ta đánh rơi…’

Weed nắm chặt con dao điêu khắc của Zahab, nhưng bộ tứ không hề động thủ.

‘Chúng vẫn chưa tấn công sau khi đã nhìn thấy đống trang sức, có lẽ chúng còn muốn gì đó từ chúng ta.’

Trong tâm trí của bộ tứ sát thủ, Weed và Mapan là những con chuột mắc bẫy chẳng còn đường thoát, vì vậy chúng đang vờn con mồi. Những kẻ lừa đảo và nạn nhân! Và nạn nhân thực chất lại đang giả dạng một con nai vàng ngơ ngác!

“Hãy dùng bữa tại đây trước khi tiếp tục lên đường. Chúng tôi sẽ chuẩn bị thức ăn.”

“Chúng tôi vô cùng cảm kích vì sự hào hiệp của các bạn… vì vậy chúng tôi sẽ nhận việc nấu nướng.”

“Haha, không, hãy chờ một lát.”

Bộ tứ đưa cho Weed và Mapan chiến lợi phẩm từ lũ quái vật.

“Chỗ này tuy không nhiều, nhưng tôi hi vọng hai người sẽ nhận lấy.”

“Vì cùng chung chiến tuyến, vậy chẳng phải là bằng hữu sao? Nó chỉ công bằng khi chiến lợi phẩm được chia sẻ.

“Xin hãy nhận lấy tầm lòng thành của chúng tôi.” Bộ tứ sát thủ khá tâm đầu ý hợp với Mapan.

“Cái anh chàng này…”

Mapan nở một nụ cười và đón nhận tấm thịnh tình, nhưng Weed lại càng nghi ngờ hơn.

‘Một món quà mà chẳng có lý do… những điều phi lý như vậy chẳng bao giờ tồn tại. Nếu chúng không có ý định tấn công, vậy điều gì ẩn chứa đằng sau đó?”

Một người thông thường sẽ cảm thấy biết ơn khi nhận được món quà từ những người khác, hoặc những người đối tốt với họ, nhưng Weed, tất cả những gì cậu cảm thấy là sự hoài nghi. Ở hoàn cảnh này, chúng chẳng cần thiết phải chia sẻ chiến lợi phẩm. Chúng giả bộ tốt đẹp thật còn quá vụng về. Tuy vậy, Weed không hề để lộ ra một chút cảm xúc.

Kể từ khi Mapan đặt lòng tin vào bốn người bọn chúng, Weed đã có thể che giấu một sự thật rằng cậu chẳng tin tưởng gì bộ tứ cả. Một ngày cứ trôi qua như thế, và cả bọn đã đặt chân với một khe núi. Hẻm núi này chỉ rộng có 20 mét, nhưng nó sâu hun hút với lớp sương mù dày đặc bao phủ vực thẳm bên dưới. Và vì ở đó có một cây cầu, việc băng qua chẳng khó khăn lắm.

“Ở đây có một chiếc cầu. Trông nó có vẻ khá chắc chắn đấy… Chúng ta có thể băng qua đó.”

Khi Mapan lái xe, Gran mỉm cười và chặn anh ta lại.

“Này chàng trai, lý do cho cuộc phiêu lưu của cậu là gì vậy?”

“Sao cơ?”

“Tôi nghĩ rằng việc thưởng thức cảnh đẹp là điều cốt lõi trong một chuyến phiêu lưu. Có vẻ như đây có một lối dẫn xuống, vì vậy chúng ta sẽ đi lối này. Chẳng phải như vậy sẽ thú vị hơn sao? Cậu nghĩ sao về điều đó?”

Mapan cảm thấy do dự sau khi nghe Gran nói. Ở lục địa Versailles không tồn tại những thứ như đường xá. Bạn có thể trèo núi, băng rừng. Chả việc gì phải đi trên những con đường trải nhựa.

Tuy nhiên, nếu nghĩ thật thấu đáo, chẳng tội gì phải đi xuống vực thẳm khi bạn có thể đi qua cây cầu cả. Kể cả với Mapan, người không nắm bắt được tình hình, cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Ừm, có thực sự cần thiết vậy không…?”

Mapan tỏ ý từ chối. Là một thương nhân, anh ta muốn đi con đường an toàn hơn. Vì vậy Mapan từ chối lời đề nghị của bộ tứ.

*shiiiiing*

Halman, Margaux và Levi đặt tay lên bao kiếm. Weed và Mapan cảm thấy mình bị bao vây. Một thương nhân và một nhà điêu khắc. Không có gì phải quá căng thẳng, nhưng họ đã chuẩn bị tinh thần nếu một thứ gì đó ập đến, khiến họ dựng tóc gáy. Vào thời khắc Mapan kịch liệt phản đối.

“Chúng ta nên đi thôi. Điều này có vẻ khá thú vị đấy.” Weed đồng ý với đề xuất của Gran.

“Haha! Tôi biết cậu sẽ đồng ý mà, đúng là một chàng trai dũng cảm.”

Gran, Halman và những người khác bỏ tay ra khỏi bao kiếm và mỉm cười.

Weed và Mapan tiếp tục đi xuống hẻm núi với sự dẫn đường của bộ tứ sát thủ.

Hẻm núi này khá dốc, và bánh xe lừa đôi lúc kẹt lại. Nếu không có sự trợ giúp của Dwichigi Quartet, việc đi xuống thật là điều không thể. Gran và Halam kéo chiếc xe từ đằng trước, trong khi Levi và Margaux đẩy từ đằng sau.

“Ừm, xin lỗi vì sự bất tiện này.”

“Haha! Không có gì đâu Mapan-nim. Không sao cả!”

Gran và Halman vận chuyển chiếc xe như thể nó là của chúng vậy. Bộ tứ không tiếc chút sức lực nào vì chúng nghĩ sớm muộn gì chiếc xe này cũng thuộc về tay mình.

“Ô, tôi thấy có một lối mòn ở đằng kia…”

Gran hăm hở dẫn đường. Hắn chạy hết chỗ này đến chỗ khác, đôi lúc lại khiến cả bọn trở về lối cũ.

“À, phong cảnh bên kia trông có vẻ đẹp hơn. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta đi theo lối đó.”

Gran lùng sục khu vực mấy lần. Như vậy, người hưởng lợi nhất từ việc đó chỉ có thể là Weed.

“Oa! Đây là một loại thảo dược Sen đỏ. Còn kia là một cây trà Ceylon…!”

Dãy núi Bar Khu là một kho lưu trữ vô vàn loại thảo dược. Ở phía đáy hẻm núi nơi mặt trời rực rỡ tỏa nắng có vô số các loại thảo mộc. Weed cẩn thận tách chúng ra khỏi đất và đặt vào hành trang của mình.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Vậy anh nghĩ tôi đang làm gì? Tất nhiên là tôi đang hái thảo dược rồi.”

Đầu tiên là bị lạc, giờ họ còn bị chậm lại chỉ vì Weed.

‘Chết tiệt!’

‘Tao thề là sẽ vặn cổ hắn bằng chính đôi tay này!’

Từng đường gân nổi trên trán bộ tứ sát thủ vì giận dữ. Sau vài giờ đồng hồ, Mapan và bốn tên kia đã mệt lử.

–Tin nhắn mật–
————————————————————————————————
– Này, Gran. Mày có nhớ chính xác địa điểm không đấy?

– Vậy mày muốn tao đem tấm bản đồ ra trước mặt bọn nó à, thằng ngu này?

– Hãy đánh lạc hướng bọn chúng và đừng để hai thằng đó để mắt tới tấm bản đồ. Cái thằng tên Weed trông như một thằng thiểu năng, vậy nên chẳng cần để tâm tới nó làm gì cả; nhưng cái mà tao quan ngại cái gã tên Mapan ấy, nó cứ quan sát động tĩnh của chúng ta, và việc đó khiến tao chướng mắt.

– Được thôi. Hãy hành động cho nhanh gọn!
————————————————————————————————

Margaux tiến tới chiếc xe đẩy.

“Mapan này, tôi rất yêu thích điêu khắc. Liệu cậu có thể bảo với Weed để tôi chiêm ngưỡng lúc cậu ta làm được không vậy?”

Bằng cái cớ đó, Margaux che khuất tầm nhìn ở nơi mà Gran và những tên còn lại đang đứng. Trong lúc đó, Gran nhanh tay lấy tấm bản đồ ra và xác nhận vị trí của ngôi mộ. Ánh mắt của Gran loé sáng.

‘Ồ, chúng ta đã đi đúng đường đấy chứ. Chỉ cần tiến thêm một đoạn nữa!’

“Giờ thì có lẽ chúng ta nên đi con đường này?”

Bộ tứ đẩy chiếc xe trở lại nơi họ đã đi qua. Sau khi tìm kiếm xung quanh cũng cây cao và bụi cỏ, cuối cùng họ cũng thấy các di tích và lăng mộ. Bên cạnh đó là lối vào. Cả bốn tên cười khúc khích và mỗi tên nói gì đó.

“Hử? Phải chăng đây là một hầm ngục?”

“Một ngôi mộ của người lùn?”

“Oa! Chúng ta thật may mắn. Nào tiến vào thôi, chẳng có lý do nào để quay lại khi chúng ta đã đi được đến đây rồi.”

“Mapan, Weed này! Hai người sẽ đi cùng chúng tôi chứ?”

No comments: