Chương 9: Hiệp sĩ giải cứu
công chúa!
“Vâng thưa các bạn, chuyên
mục tiếp theo của chương trình này hôm nay sẽ nói về một
người chơi nổi tiếng ở vương quốc Tor, người đang
là chủ đề bàn tán sôi nổi trong mấy ngày qua. Anh Oh
này, tôi nghe nói gần đây xuất hiện một người thợ
rèn có khả năng cường hóa trang bị, giúp tăng chỉ số
phòng ngự?”
“Ồ, đúng vậy. Trong cuộc
đời một chiến binh sẽ luôn tồn tại những hối hận
và khao khát. Việc trang bị một bộ giáp hoàn chỉnh với
chỉ số phòng ngự cao sẽ gia tăng khả năng sống sót
cho bạn, và Thợ Rèn Thành Tor có thể làm việc đó bằng
cách tôi luyện chúng bằng những loại quặng cường hóa.
Có khá nhiều chương trình
truyền hình liên quan đến Con Đường Đế Vương,
kể về vô số kỳ quan và huyền thoại trên lục địa Versailles. Lượng người xem tăng song hành với
việc mở rộng số lượng người chơi, đem lại doanh thu
quảng cáo khổng lồ.
“Hừm, một thợ rèn?”
Lee Hyun ngồi trong phòng, cậu đang theo dõi một chương trình truyền hình về Con Đường Đế
Vương. Hai người dẫn chương trình đang trao đổi với
nhau, và cậu hi vọng sẽ nghe được những tin tức quan
trọng. Dù cậu không chắc chắn, nhưng nhiều người
chơi có sở thích chia sẻ mục tiêu của mình trên sóng
truyền hình.
Lục địa Versailles không có
sự phân biệt giữa ngày và đêm; mọi thời khắc đều
là thời gian dành cho luyện tập. Nhưng khi những chương
trình có liên quan đến Con Đường Đế Vương lên sóng,
mọi thứ dường như trùng xuống.
“Đúng vậy, điều đó thật
tuyệt. Có lẽ tôi cũng nên ngỏ ý yêu cầu được cường
hóa trang bị. Hi vọng giá chúng không đắt lắm!”
“Không đắt lắm đâu. Anh ta
thu phí từ 10 cho đến 100 vàng tùy thuộc vào hiệu ứng
hay chức năng cường hóa. Điều đó thật quá khó tin
phải không?
Người dẫn chương trình Shin
Hye Min thốt lên. “100 vàng sao? Tôi không thể kiếm nổi số tiền đó kể cả khi gom góp tất cả số tiền đã thu
thập được từ trước tới nay.”
“Haha, nhưng giá đó chỉ dành
cho những trang bị cực kì, cực kì tốt mà thôi, vì
vậy anh ta có lẽ sẽ cường hóa trang bị của cô với giá khoảng 10 vàng.
“Người Thợ rèn đó hẳn sẽ
giàu lên nhanh chóng.”
“Cũng không hẳn vậy. Giá những nguyên liệu cần cho việc cường hóa vô cùng đắt, vậy nên anh ta không thể lãi quá 20% cho mỗi lần cường
hóa. Lý do anh chàng Thợ Rèn trở thành chủ đề nóng hổi
là bởi anh ta là người đầu tiên có thể đạt được kĩ
năng rèn mức Trung Cấp.”
“Thành tựu ấy khiến tôi
ghen tị. À mà trước đây từng có một nhà điêu khắc
khéo tay xuất hiện ở vương quốc Rosenheim, phải vậy
không?”
“Ồ đúng vậy. Những nhà
điêu khắc thực sự rất hiếm hoi, đơn giản vì những gì họ
có thể làm. Những tạo phẩm của cậu ấy được cho là
mang vẻ đẹp tuyệt thế.”
Nhà điêu khắc vương quốc
Rosenheim đang được đề cập ở đây, không ai khác chính
là nhân vật trong game của Lee Hyun-Weed.
“Sau khi nghe tin đồn đó, tôi
đã tới vương quốc Rosenheim với hy vọng được
phỏng vấn cậu ta cũng như mua vài bức tượng làm quà kỉ niệm cho cô, Hye Min à, nhưng cậu ấy đã rời
đi. Tôi sợ rằng cậu ta đã xóa nhân vật của mình sau khi
trải qua con đường gian nan để trở thành một nhà điêu
khắc.”
“Ồ, thật tệ quá. Vậy là
tôi đã bỏ lỡ cơ hội nhận được một món quà ý
nghĩa rồi. Tôi nghĩ rằng những nghệ nhân giờ đây đang
tìm được chỗ đứng của họ.”
“Đúng vậy. Và tin tức tiếp
theo chính là thứ mà tất cả các bạn đang chờ đón –
cuộc chiến dân sự của liên minh Britten! Cuối cùng, lâu
đài Odein, nổi tiếng là lâu đài bất khả xâm phạm, đã
bị xâm lược! Bang hội Balkan hiện đang gặp một rắc
rối rất, rất lớn.
Ngay sau đó bản tin chiếu một đoạn video về trò chơi Con Đường Đế Vương, tái hiện quang cảnh từ trên
không của một tòa lâu đài hùng vĩ, bao quanh bởi 35 tòa tháp có thể trang bị cung thủ hoặc pháp sư
trong trường hợp chiến tranh xảy ra. Xung quanh lâu đài được bao
bọc bởi con hào đầy nước và vô số những chiếc cầu
rút. Bức tường thành cũng được xây dựng bởi 3 lớp
gạch, dường như không thể bị xuyên thủng.
“Oa, thật đáng kinh ngạc. Tôi cảm thấy mình đang được chiêm ngưỡng một tòa lâu đài thời
trung cổ.”
“Đúng vậy, đây chính là
lâu đài Odein dưới sự quản lý của bang hội Balkan. Tối
hôm trước, một trận chiến khốc liệt đã xảy ra ở
đây.”
Lâu đài Odein, ướt thẫm máu
của vô số người chơi, có danh tiếng không được tốt
đẹp cho lắm. Nó có lệ phí vào cửa và áp thuế như
cắt cổ! Những ngôi làng xung quanh phải nộp đến 60%
thuế cho tất cả các mặt hàng, nhiều gấp 2 lần những
đô thị khác. Điều này được áp dụng cho cả những
vật phẩm như thuốc khánh sinh, thuốc nước và thảo
dược.
Cơn giận giữ của người
chơi đã lên đến đỉnh điểm. Và để khiến cho mọi
thứ trở nên tồi tệ hơn, tất cả những thương nhân
di chuyển qua pháo đài sẽ bị thu thêm 40% thu nhập phụ
phí. Lâu đài Odein đã lợi dụng vị trí chiến lược
giữa liên minh Britten và vương quốc Aidern để giữ độc
quyền về mặt thương mại.
Tất cả số tiền đổ vào
túi của bang hội Balkan, những người cai quản lâu đài.
Rõ ràng đó chính là lý do vì sao họ bị mọi người căm
ghét!
“Nhưng lâu đài Odein chưa
từng thất thủ, phải vậy không?”
“Đúng vậy. Nhưng trận chiến
này rất huy hoàng. Hãy xem này.”
Chiếc TV chiếu cảnh lâu đài
Odein vào một đêm trăng sáng. Ở cánh đồng gần ấy, rất nhiều người đang tụ tập lại. Họ đứng xung quanh những lá cờ bang hội của mình và chờ cho đến
khi bình minh ló rạng.
“Hãy xem có bao nhiêu người
ở đó kìa?” Lee Hyun ngạc nhiên thốt lên.
Cậu đã nghe kể số lượng
người chơi của Con Đường Đế Vương đang ngày một
tăng, nhưng như thế này thì nhiều quá. Hàng đoàn người
phủ kín khoảng đất phía trước lâu đài Odein.
“Số lượng người chơi đang bao quanh lâu đài Odein rơi vào khoảng 30 000.” MC nam, Oh
Joo Wan tiếp tục như thể đọc được suy nghĩ của người
xem vậy.
“30 000? Đây là con số lớn
nhất từ trước đến nay về lượng người chơi tham gia vào một
cuộc bao vây!”
“Hoàn toàn chính xác. Khát
khao chinh phục lâu đài Odein đã lan rộng. Khoảng 150 bang
hội đã hiệp sức lại, và tầm 5 000 lính đánh thuê
tham gia vào trận chiến. Chúng ta sẽ theo dõi khung cảnh
ấy ngay bây giờ đây.”
Cuối cùng, mặt trời đã ló
rạng phía trên lâu đài Odein. Một vài kẻ tấn công đứng lên và phát biểu dài dòng về sự công bằng,
và điều họ sẽ làm sau khi chinh phục lâu đài Odein. Với lòng dũng cảm bao phủ bầu không khí, trận
chiến bắt đầu.
Đó là một cảnh tượng oai
hùng để chiêm ngưỡng: 30 000 binh sĩ đồng loạt tấn
công lâu đài Odein. Những mũi tên bủa giăng ngập trời,
phép thuật được tung ra dồn dập. Những chiếc cẩu đá
nã đạn liên hồi, và lũ người đá được triệu hồi
ùa vào thành trì. Nhưng phe đối lập vẫn cố thủ, nhờ
vào sự kiên cố của những bức tường thành.
Bang hội Balkan cũng kéo theo
những đồng minh vào cuộc chiến. Thêm vào đó, những
người lính NPC cũng tham gia, củng cố thêm cho lực lượng
phòng thủ.
Nhưng gió đã đổi chiều khi
Lực Lượng Đặc Biệt, được chuẩn bị cho tình huống
xấu nhất, đã lẻn được vào pháo đài thông qua hai bên
sườn. Những bang chủ và đám tinh nhuệ đã sử dụng
chiến thuật nghi binh, để cho Lực Lượng Đặc Biệt xâm
nhập pháo đài thông qua hệ thống thoát nước.
Những luồng kiếm quang lan
tỏa, phép thuật xuất hiện khắp mọi nơi.
“Tôi được biết rằng gần như một nửa những người chơi trong top 100 người đứng đầu liên minh Britten tham gia vào
cuộc chiến. Cuối cùng, lâu đài Odein thất thủ, và rơi
vào tay những kẻ tấn công.”
“Các thành viên của bang hội
Balkan, những người đã chống chọi đến hơi thở cuối
cùng, đều bị tàn sát. Những bang hội đồng minh đã
đầu hàng khi tình hình bất lợi, trận hỗn chiến
kết thúc. Các bang hội xâm lược phấn khích và tràn ngập
trong niềm vui chiến thắng.”
“Anh Oh này, giờ đây liệu
hòa bình có trở lại với lâu đài Odein?”
“Tôi không nghĩ vậy. Trước
hết, Balkan,chủ nhân cũ của tòa thành, sẽ không lùi bước. Họ sẽ gây dựng lực lượng để
đoạt lại những gì vốn thuộc về họ.”
“Một cuộc chiến khác sẽ
nổ ra.”
“Đúng vậy, kể cả khi cuộc
tấn công của bang hội Balkan thất bại, lâu đài Odein có
vẻ như sẽ bất ổn trong một thời gian. Sự phân chia
lợi nhuận giữa các bang hội không thể dễ dàng
giải quyết. Và khi cân nhắc những lợi ích mà lâu đài
Odein mang lại, tất cả bọn họ sẽ tranh giành nó. Đó
là giá trị mà vùng đất này sở hữu. Bang hội Balkan đã đầu
tư rất nhiều tiền bạc để ổn định nền kinh tế
trên vùng đất của mình. Nhưng họ phải thu nhiều thuế cho
quân đội và công sự, khi những thế lực khác đang nhòm
ngó."
“Đó thật là một vòng luẩn
quẩn.”
“Phải. Lâu đài Odein nằm giữa hai đế quốc và đóng vai trò trung gian, vì vậy nó
sẽ còn tiếp tục trong hỗn loạn.
Lee Hyun mỉm cười; nụ cười
khiến cho những nhân vật phản diện ghê tởm nhất cũng
phải ganh tị.
“Bên tấn công có khoảng 30 000 người… Ít nhất cũng phải 15 000 người bỏ
mạng. Con số tử nạn bên phòng thủ cũng phải 10 000…”
Tưởng tượng về việc nhiều người chơi phải bỏ
mạng, bị giảm cấp và kĩ năng khiến Weed phấn chấn.
Trong khi sức mạnh những người khác giảm xuống, Lee
Hyun ngày một mạnh thêm.
Đột nhiên chuông điện thoại
reo lên, cậu nhanh tay trả lời.
“Xin chào?”
“Anh đã sẵn sàng chưa?”
Người đi thẳng vào vấn đề
mà không lời chào hỏi không ai khác chính là em gái của
cậu, Lee Hayan.
“Tất nhiên rồi. Anh đã thay quần áo, và rửa mặt.”
“Còn đầu tóc?”
“Đương nhiên là anh gội đầu
rồi.”
“Nó sắp bắt đầu rồi, vì
vậy anh phải nhanh lên.”
“Được rồi Hayan, anh tới
đây.” Lee Hyun tắt TV và đứng dậy. Cậu thở dài bất
mãn. “Mình đang làm cái quái gì thế này…”
Trường phổ thông Dein. Mặc
dù cậu đã thề với bản thân là sẽ không bao giờ quay
lại ngôi trường cậu này, ngôi trường cậu từng từ bỏ…
“Anh à, anh nhất định phải đến
đấy!”
Nếu Hayan không cằn nhằn suốt
cả buổi sáng, cậu sẽ không bao giờ muốn đi. Cậu bị
đe dọa rằng nếu không đến, cậu sẽ không thể đăng nhập trong một khoảng thời gian.
“Liệu nó có biết rằng mình đang cố gắng kiếm tiền cho ai không…”
Lễ hội trường. Trong khi
những người khác đến cùng với cha mẹ, Lee Hayan lại
gọi anh trai của mình đến.
“Hừm. Mình làm cái quái gì
thế nhỉ.” Lee Hyun liên tục phàn nàn. Cậu
không muốn đi một chút nào, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng
thất vọng của người em gái, cậu không còn sự lựa
chọn. Cậu cảm thấy mình giống như một con bò bị đem ra lò mổ vậy. Khi tới nơi Lee Hyun ngồi ở khán đài lễ hội với vẻ mặt vô cảm. Những học sinh được xếp vào các câu
lạc bộ theo từng khối, rao bán những mặt hàng nhưng Lee
Hyun phớt lờ chúng."
“Này, cậu là Lee
Hyun có phải không?”
Lee Hyun quay về phía giọng nói. Đó là một nữ sinh mảnh mai và đáng yêu. Cô mặc một
chiếc váy màu tím.
“Cô là ai?”
Khuôn mặt cô biểu lộ vẻ
thất vọng trước những lời của Hyun.
“À, vậy là mình đã đúng.
Là mình đây, Junghee đây.”
“Oh.”
Tất cả những gì Lee Huyn có thể nhớ ra tên và gương mặt của cô.
Khuôn mặt đáng yêu đó khiến cô
ấy trở thành mục tiêu của vô số chàng trai hồi còn học phổ thông.
“Cô ấy phong cách
hơn, và với vẻ ngoài thông minh khiến cô càng trở nên nổi tiếng. Trường đại học chắc cũng đối xử tốt
với cô.”
Đó là tất cả những gì Lee Hyun nhớ ra. Cậu không có nhiều kỉ niệm đặc
biệt.
“Có phải là Yoon Junghee không
nhỉ? Lâu quá rồi không gặp. Tại sao cậu lại ở đây
sau khi đã tốt nghiệp?”
“Mmhm. Em gái của mình học
trường này nên mình đến. Còn cậu?”
“Mình cũng vậy.”
“Cậu cũng có một cô em gái sao. À, mình ngồi cạnh được chứ?”
“Chỗ ngồi này vẫn còn trống, vậy nên cứ làm những gì cậu muốn,” Lee Hyun gắt gỏng và tiếp
tục theo dõi lễ hội. Trên sân khấu đang diễn một vở kịch nhái lại tác phẩm
Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.
Một người bán táo xuất hiện,
nhún nhảy, hát những ca từ ngu ngốc, rồi nói. “Ôi!
Thưa nữ hoàng xinh đẹp nhất trên thế gian này. Đây là
những quả táo tươi ngon nhất. Chúng được hái trực tiếp từ
trang trại vì vậy nó hãy còn tươi và khá rẻ. 5 quả
chỉ có giá 2 000 Won!
Nữ hoàng ngáp một cái
rồi trả lời, “Chúng quá đắt!”
“Bởi vì chúng đã chín, thưa nữ hoàng của tôi!”
“Thật sao? Vậy chúng ta có
thể dùng chúng để giết con bé Bạch Tuyết, phải vậy
không?”
“Thần cho rằng mình chưa
từng nói những câu đó?”
“CHÚNG CÓ THỂ GIẾT NGƯỜI,
ĐƯỢC HAY KHÔNG!?”
“Nếu một người nếm thử,
họ sẽ không bao giờ thoát khỏi hương vị tươi ngon của
nó, thưa nữ hoàng.”
Tuy nhiên, nữ hoàng cũng mua
những quả táo này. Bà ta tiến về phía Bạch Tuyết, nhảy
vài động tác ngớ ngẩn, rồi chìa ra những quả táo.
“Tại sao cậu không đến lễ
kỉ niệm cựu học sinh?” Yoon Junghee hỏi Lee Hyun, người
đang lạnh lùng theo dõi vở nhạc kịch.
Lee Hyun trả lời một cách cộc lốc trong khi không thèm quay đầu lại. “Mình không muốn đến.”
“Thất sao? Bọn mình đã hi vọng
rằng có thể gặp cậu ở đó… Sau khi cậu bỏ học,
chúng mình đã mất liên lạc với cậu. Sanghoon nói
rằng cậu ấy có thể gọi cho bạn vậy nên bọn mình đã nghĩ bạn sẽ tới.”
“Cám ơn vì lời nói dối ngọt ngào đó.”
“Không, là thật đó. Mình rất
muốn gặp lại cậu một lần nữa. Nhớ cái lần cậu cứu
mình chứ?”
“Mình cứu cậu? À… phải rồi.”
Khi Lee Hyun còn học lớp 10,
cậu nhận công việc rao báo hàng sáng. Vào một ngày, cậu bắt gặp một cô gái bị bắt nạt bởi vài tên côn đồ tại
công viên. Lee Hyun đã cố bỏ đi. Đó không phải việc của
cậu, vậy nên cậu quyết định không tham gia vào. Nhưng khi nghe thấy
tiếng kêu sợ hãi của cô gái, Lee Hyun đã quay lại.
Cậu hạ gục những tên côn
đồ và giải cứu cô gái. Sau đó, cậu phát hiện ra cô
ấy là Yoon Junghee và học cùng trường với cậu. Cậu
không biết về cô ấy do hai người không học cùng lớp,
nhưng sau đó họ đã học lớp 11 cùng nhau.
Trong khi hai người trò chuyện,
vở kịch đã chuyển sang một chiều hướng điên rồ. Có
một con sâu trong quả táo mà người bán táo đã bán cho
nữ hoàng, vì vậy nàng Bạch Tuyết đã đánh cho hắn ta một
trận không thương tiếc. Sau khi cô ấy vô tình cắn một
miếng táo có con bọ ở trong, cô nằm vật ra đất. Những
người lùn đã phát hiện ra, bắt cóc và đưa cô về
nhà.
Họ âm mưu ép Bạch Tuyết
phải nấu ăn, giặt giũ và lau nhà cho họ! Bạch Tuyết –
người vừa tỉnh lại – cảm thấy mất mát.
Làm thế nào mà một công chúa lại biết làm việc nhà?
Khi những người lùn bảo cô làm món ăn, cô đã làm vỡ
những chiếc đĩa, và khi họ bảo cô lau dọn, cô làm hỏng hết những đồ nội thất và trang trí.
Cuối cùng, một chàng hoàng tử
xuất hiện và rước công chúa đi, bảy chú lùn rơi nước
mắt vì mừng rỡ, cuối cùng họ cũng thoát khỏi con hầu
vô dụng. Thật là một vở kịch tẻ nhạt.
“…Thật đáng thất vọng”
Lee Hyun thầm nghĩ khi và cảm thấy lãng phí thời gian của
mình. Trong khi đó Yoon Junghee lại cười không ngớt.
“Ha ha ha. Nhìn kìa, Hyun à. Thật
buồn cười.”
Cậu không hiểu tại sao cô ta
lại xưng hô thân mật như vậy dù họ chẳng mấy khi gặp nhau. Và khi hai người đang nói chuyện,
em gái Lee Hyun bước tới. Cô mặc một chiếc quần
bò và áo phông trắng thay vì bộ đồng phục. Vào thời
khắc đó, Lee Hyun cảm thấy sự đối đầu như tóe lửa
giữa Hayan và Junghee.
“Tại sao bà lại ngồi cạnh
anh trai tôi vậy bà cô già?” Đòn phủ đầu của Hayan
vô cùng sắc bén, ẩn chứa sự ghen tị. Một luồng sát
khí tỏa ra từ cô.
Vào giây phút đó, Lee Hyun
cảm thấy em gái cậu còn đáng sợ hơn cả một tên
Death Knight. Nhưng, có vẻ như người ngồi cạnh cậu không khác gì một tên Dullahan.
“Bà cô già? Đúng là lời nói
của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.”
“Tôi không kém bà quá
nhiều tuổi đâu!”
“Tôi là bạn cùng lớp của
anh trai cô. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ không dám nói như vậy.” Junghee từ từ đặt tay lên vai của Lee Hyun.
“Hừm!”
Hayan tiến về phía Hyun, phớt
lờ Junghee. “Anh đang làm gì ở đây thế?”
“Em nói như vậy là có ý gì? Anh
đang theo dõi lễ hội.”
“Ugh, hãy lại đây ngay!” Lee Hayan dùng sức kéo Hyun ra khỏi ghế.
“Tại sao?”
“Có vài thứ em muốn làm với
anh!”
“Là gì vậy?”
“Cứ lại đây đã.”
Lee Hyun phải đứng dậy. Khi
cậu rời khỏi chỗ ngồi, Lee Hayan quay lại, nở một nụ
cười chiến thắng tới Yoon Junghee. Cô
kéo Lee Hyun về phía sân trường, nơi đang diễn ra nhiều sự
kiện và thử thách.
Hãng truyền thông KMC tài trợ cho ngôi trường này. Họ quay những tước
phim về cảnh các học sinh vượt qua những chướng ngại
vật và hoàn thành cuộc thi. Đó là một mớ hỗn loạn
những nhà quay phim di chuyển quanh vô số học sinh lăn lộc
và nhảy nhót.
Hayan kéo Lee Hyun tới trước
một trong những thử thách dễ nhất
Người chơi phải buộc chặt một chân của mình với người khác và chạy đến vạch đích
trước hiệu lệnh của giám khảo.
“Sao chúng ta lại ở đây?”
“Anh và em sẽ chạy cùng
nhau. Em rất muốn thử cuộc đua chạy 3 chân này”
“Tại sao anh phải tham gia trò chơi ngu ngốc này? Em hãy chơi một mình đi.”
“Em sẽ không làm thế nếu
đó không phải là anh! Em đã kể với đám bạn rằng em
sẽ chạy với anh. Vì vậy anh phải làm cái này với em.”
Lee Hyun nhăn mặt, nhưng cậu
không thắng nổi sự bướng bỉnh của cô em
gái.
‘Hi vọng cảnh này không được phát sóng.’ Cậu nghĩ
Lee Hyun liếc nhìn ống kính
với sự can đảm. Mặc dù máy quay phim ở mọi nơi, họ sẽ không phát sóng toàn bộ. Chỉ có những
pha thất bại bá đạo nhất được chỉnh sửa và cho lên
sóng.
Dù vậy, khi hãng truyền thông KMC phát sóng chương trình này, các cảnh quay thực sự sẽ bắt đầu vào buổi đêm khi cũng người nổi
tiếng xuất hiện. Việc họ vượt qua những chướng ngại
vật là quá phổ biến với người xem. Học sinh và những
người khác chỉ để làm nền cho họ. Dưới góc nhìn
của Lee Hyun, họ đơn giản là những người thử nghiệm
để đảm bảo an toàn cho những người nổi tiếng.
Một phụ nữ gợi cảm trong
bộ váy ngắn là người tiếp nhận đơn đăng kí tham gia.
“Haizzz, chúng tôi muốn đăng kí.”
“Lệ phí tham gia là 10 000 Won.”
Lee Hyun rùng mình, nhưng cậu
vẫn miễn cưỡng chìa số tiền ra. Mặc dù đây là
một lễ hội nhưng phí như vậy thì cao quá; chẳng khác nào lừa đảo.
‘Mình nghĩ rằng mình
sẽ ăn rau chân vịt chấm nước tương vào bữa tối.’
Đương nhiên, cậu vẫn sẽ nấu
những món ăn ngon cho Hayan và bà ngoại, nhưng cậu vẫn
có hi vọng nhỏ nhoi rằng em gái sẽ ăn thật nhiều ở
lễ hội và trở về nhà với cái bụng no căng.
“Chuẩn bị, sẵn sàng… Chạy!”
Mười hai đôi tham dự cùng
lúc.
Sau tiếng súng, Lee Hyun và Lee
Hayan bắt đầu chạy. Vì đây là cuộc thi chạy 3 chân, họ vướng phải chân của nhau và bị chậm lại. Vào lúc họ
kết thúc vòng đua thứ ba, họ nằm trong những nhóm chậm
nhất.
“Anh này, hãy cố gắng lên!”
“Anh cố hết sức rồi đấy.”
“Em nói anh là hãy cố gắng
lên!”
“Rồi, rồi.”
Bởi Lee Huyn bị ép phải tham
gia, nên cậu không thật sự nghiêm túc trong việc này. Khi nhìn những nhóm khác vượt qua, cậu nói, “Điều
gì khiến trò chơi này trở nên hấp dẫn vậy? Trong khi tất cả
những gì đạt được sau khi chiến thắng chỉ là mồ hôi?”
“Anh không biết ư? Giải nhất
là một thẻ mua hàng miễn phí đó.”
“B-Bao nhiêu?”
“100 000 Won.”
Tốc độ của Lee Hyun thay đổi nhanh chóng. Cậu ôm lấy em gái Hayan, và bắt đầu
chạy nước rút. Cậu phóng đi với một tốc độ đáng
kinh ngạc.
Một động cơ hoàn hảo!
Cuộc đua này đòi
hỏi sự phối hợp ăn ý giữa hai người chơi. Lee Hyun và
Hayan vượt qua tất cả chướng ngại vật với tốc độ
chóng mặt, vượt qua những người chơi khác và cán đích
đầu tiên.
“Hãy chúc mừng những người
chiến thắng.”
Họ đã giành được thẻ mua
hàng trị giá 100 000 Won từ ban tổ chức. Hyun có thể
kiếm được vài nghìn Won nếu cậu rao bán chúng trực
tuyến. Thật không may, một đội không thể tham gia lại
sự kiện nữa, vì vậy họ không thể kiếm thêm tiền từ
cuộc đua. Lee Hyun nhanh chóng tìm kiếm những trò chơi có
giải thưởng. Đôi mắt cậu tràn đầy sinh khí, không
giống như ban nãy.
“Chúng ta có nên thử trò này không?”.
Cậu chỉ về phía những thiết bị đang được đặt ở giữa sân.
Trò chơi này mang tên Giải Cứu Công Chúa. Bao gồm 3 phần thi: đầu tiên bạn
sẽ phải vượt qua một khúc gỗ di động, khá trơn trượt;
tiếp theo bạn sẽ phải đánh vỡ 50 quả bóng nước bay về phía mình; cuối cùng bạn phải trèo lên một bức
tường bằng cách sử dụng dây thừng. Bạn cần
vượt qua cả 3 thử thách và giải cứu công chúa đang bị giam trong ngục. Tất nhiên, công chúa ở đây là một
người chơi khác.
Đây là trò chơi mà bạn
phải giải cứu công chúa của chính mình. Trong trường
hợp của Lee Hyun, cậu phải giải cứu Hayan.
“Thử thách này sẽ rất khó
khăn, liệu anh sẽ ổn chứ? Hãy bỏ cuộc trước khi anh
ngã xuống nước và bị cảm lạnh, Hyun à.”
Đôi mắt của Hayan tràn ngập sự lo lắng. Những chướng ngại vật trông có vẻ
khá nguy hiểm, và bạn sẽ ướt sũng nếu ngã xuống từ
thanh gỗ. Đám đông đứng xung quanh đang cổ vũ nhiệt liệt. Đa
số các máy quay cũng hướng về phía thử thách này.
“Đừng lo lắng. Cứ tin ở anh.”
Đây là một thử thách mà giải thưởng được trao tùy thuộc vào thành tích.
Người nhanh nhất nhận được 3 000 000 Won tiền mặt và
một thẻ mua hàng trị giá 2 000 000 Won. Vì nhà trường và
công ty truyền thông đã đầu tư rất nhiều vào sự kiện
lần này, giải thưởng hẳn vô cùng lớn. Lee Hyun trả 20
000 Won để đăng ký.
Cậu phải chờ một thời gian
khá lâu. Có rất nhiều người chơi. Hơn 95% không thể
giải cứu công chúa và thất bại. Kể cả khi giải
cứu được công chúa, phần thưởng còn dựa vào thời gian, vậy nên cơ hội chiến thắng là rất mong manh.
Cuối cùng, Lee Hyun cũng được
dự thi sau vài giờ chờ đợi. Giờ đã gần cuối lễ
hội, sau khi những người chơi khác đã bỏ cuộc.
“Hyun, anh hãy cẩn thận và
đừng làm mình bị thương nhé…”
“Rồi. Đừng quá lo và hãy
chờ anh chút xíu. Anh sẽ đến cứu em ngay thôi.”
Hayan bước vào phòng giam.
Không lâu sau, cô được bủa vây bởi những người bạn.
Họ rối rít cả lên.
“Đó là người anh trai cậu
luôn kể phải không?”
“Đúng vậy. Anh ấy đẹp
trai không?”
“Anh ta chỉ trên trung bình
một chút…”
Bạn bè của cô không thể che
giấu sự thất vọng. Những lời ngọt ngào mà Hayan dùng
để miêu tả anh mình thật khác xa với ngoại hình của
Lee Hyun.
“Mình không thể hiểu nổi
anh cậu vĩ đại đến mức nào mà cậu từ chối tất cả
các chàng trai ngỏ lời hẹn hò cùng cậu.”
“Đúng vậy. Thế giới này
rất rộng lớn và ngoài kia đâu thiếu gì những người
tốt hơn anh trai cậu.”
“Các cậu không hiểu được
đâu.”
Lee Hyun đứng ở vạch xuất
phát. Hai người dẫn chương trình, một nam một nữ, tiến
lại gần và giơ micro về phía cậu. MC nam khá đẹp trai
và có cảm giác khá chững chạc, còn MC nữ thì xinh đẹp.
Cậu đoán rằng họ chắc hẳn là những người nổi
tiếng.
Nam MC hỏi, “Tại sao cậu
quyết định tham gia phần chơi này?”
“Để giải cứu đứa em gái
bé bỏng yêu quý duy nhất của tôi,” Lee Hyun trả lời . Nếu cậu không mở khóa được lồng giam, nó
sẽ rơi thẳng xuống nước, và phía dưới sẽ đột
nhiên mở ra. Hayan sẽ rơi xuống nước.
Lúc ấy, nữ MC đưa ra một
câu hỏi. “Vâng. Bạn tới để giải cứu em gái của
mình. Từ những thông tin tôi vừa nhận được, em gái
bạn là học sinh khả ái nhất từng tham gia. Hiển nhiên
cô ấy là một thần tượng! Tôi sẽ theo dõi liệu người
đẹp có bị rơi xuống nước hay được giải cứu bởi
anh hùng. Đây chỉ là ý kiến cá nhân, nhưng tôi nghĩ đám
đông sẽ thích thứ với việc chứng kiến cảnh cô ấy
ngã ùm xuống nước hơn. Trước khi xuất phát, cậu hãy
phát biểu vài câu!”
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Lee Hyun cảm thấy những từ
ngữ khác là vô nghĩa. Cậu sẽ cố hết sức, và giành
chiến thắng bằng mọi cách. Sau đó giải cứu em gái
mình, nhận 3 triệu Won tiền thưởng cùng với thẻ
mua hàng trị giá 2 triệu Won! Đó là giải phát tốt nhất.
Ngay khi tiếng súng báo hiệu vang lên,
và Lee Hyun chạy lên phía trước với bản năng của loài dã thú. Cậu vượt qua vài chướng ngại vật và
tiến tới phần thi đầu tiên.
Đó là cây cầu bằng gỗ độc
nhất, xung quanh toàn là nước và những thanh gỗ giả làm
bằng xốp để cản trở bước tiến cậu. Những cô
gái trong trường bắn những khẩu pháo nước từ mọi hướng
về phía người chơi
MC nam bình luận nhanh như khẩu
súng máy.
“Người chơi hiện đang đi
đến phần thi đầu tiên. Tôi cho rằng cậu ấy là người
tiến đến phần thi đầu tiên nhanh nhất, nhưng sẽ rất
nguy hiểm nếu cậu ấy quá vội vã và lao xuống nước!
Nếu ngã, hẳn nhiên cậu ấy sẽ bị loại. Cậu cần
thời gian để di chuyển thật chính xác.”
“Đúng vậy!”
Hyun có thể nghe thấy những
lời của MC những như âm thanh đám đông. Nhưng,
cậu không thèm để tâm.
‘Đây là phần thi dựa
trên tốc độ. Mình không thể chậm được.’ Đôi
mắt của Lee Hyun ánh lên sự quyết tâm. Cậu khéo léo
nhảy lên cây cầu và bắt đầu chạy.
Thắt lưng của cậu, được tạo nên từ những cơ bắp mạnh mẽ, ngăn cho phần thân bị dao động. Hoàn
toàn thăng bằng, cậu băng qua cây cầu đầy chướng ngại
vật như thể băng qua đồng bằng vậy. Cơ thể cậu nhẹ
nhàng và bước đi phiêu dật như đang bay bổng; chuyển động của cậu giống như là võ thuật Trung Hoa vậy.
Những thanh gỗ làm bằng di
chuyển theo từng cụm. Lee Hyun chỉ bước tới, khi thanh
gỗ nhường bước cho cậu.
“Bắn!”
Những nữ sinh trung học bắn
những khẩu pháo nước, nhưng đa số chúng nhắm vào
khoảng không mà Hyun đã băng qua. Lee Hyun hoàn thành phần
thi với tốc độ ánh sáng và tiến tới thử thách tiếp
theo.
“Th-thật đáng kinh ngạc. Đây
là lần đầu tiên có người hoàn thành phần thi với tốc
độ nhanh như vậy. Cậu ấy chạy với tốc độ đáng kinh
ngạc; có vẻ như chúng ta đang xem diễn xiếc vậy. Cô có
cảm nghĩ như nào, cô Ha? À, cô đang quá tập
trung theo dõi.”
Ha Yejin là ngôi sao mới nổi
và rất nổi tiếng vì hay đến muộn. Cô ấy có catxe rất
cao, vì vậy bạn chỉ bắt gặp cô trên phim ảnh hay quảng
cáo. Nhưng cô ấy lại là cựu học sinh của trường phổ
thông Dein. Vậy nên cô là MC của sự kiện lần này.
Ha Yejin chăm chú nhìn Lee Hyun
như con nai vàng ngơ ngác trước ánh đèn điện.
Những quả bóng nước được
bắn ra như pháo.
Lee Hyun đang đứng trước tòa
tháp.
Cậu phải đánh vỡ 50 quả
bóng nước!
Bạn chỉ có thể vượt qua
phần thi sau khi đánh vỡ ít nhất một phần ba trong số
150 quả được bắn ra. Một nửa người chơi thất bại
ở thử thách đầu tiên, nửa còn lại dừng chân trước
thử thách thứ hai.
Đây là phần thi mà bạn có
thể phải chịu đựng sự bối rối từ những tình huống
như rơi xuống đống bọt biển bên dưới khi bị bắn
trúng bởi những quả bóng nước. Người chơi cần đẩy
cơ thể họ tới giới hạn để nó thể đánh vỡ những
quả bóng nước được bắn tới họ liên tiếp, vì vậy
họ thường kết thúc trong những tình huống ngớ ngẫn.
Phần thi này luôn có lượng người xem cao.
Nhưng những quả bóng nước
đã vỡ ngay gần Lee Hyun. Nước từ những quả bóng vỡ
bắn tung tóe khắp nơi.
Tay và chân cậu di
chuyển nhanh như chớp. Những người đã thử đánh vỡ
những quả bóng nước lơ lửng đều hiểu đây không
phải là công việc dễ nhằn. Kể cả khi chúng có kích
thước khá lớn và có mặt phẳng rộng để phá vỡ,
chúng cũng xoay tròn tới người chơi khiến chúng rất khó
đánh vỡ nếu không có sự tập trung cao độ.
Những quả bóng nước được
bắn ra từ một chiếc máy và có quỹ đạo rất khác
nhau. Một số bay thấp, một số lại bay cao, trong khi số
khác lại bay xa.
Thậm chí nếu đánh trúng,
nước sẽ bắn vào mặt bạn, và mọi người sẽ hoảng
loạn vì tầm nhìn bị che khuất.
Một việc sẽ trở nên khó
khăn hơn khi chiếc máy bắt đầu bắn bóng như điên.
Nhưng Lee Hyun đã tìm ra quỹ đạo chuyển động của vô vàn trái bóng và mài sắc các giác quan của mình,
Khi cậu đưa tay ra đánh vỡ
những quả bóng, trọng lượng của cơ thể cậu chuyển
về phía trước. Cậu cân bằng trọng lượng đó bằng
những cú đá xoay. Tay và chân cậu cử động uyển chuyển
như dòng nước. Không một lúc nào cậu mất thăng bằng,
hay tỏ ra hoảng loạn.
Lee Hyun thực hiện một cú
liên hoàn cước trên không, đánh vỡ 3 quả bóng nước
trước khi tiếp đất.
Chuyển động của cậu như
múa vậy. Cậu đã đánh vỡ tất cả 150 quả bóng nước
mà không để sót một quả.
Hai MC và khán giả đều kinh
ngạc.
“Ôi, ôi chúa ơi…!”
“Điều này không thể xảy
ra…!”
“Cậu ta là ai vậy?!”
Đội ngũ quay phim quá bận rộn
ghi lại khoảnh khắc ấy, và những MC của chúng ta chăm
chú theo dõi với cái miệng há hốc vì kinh ngạc, quên cả
bình luận.
Sau khi phá vỡ lượng bóng
nước nhanh hơn tất cả những người khác, Lee Hyun chuyển
sang phần thi tiếp theo.
Thử thách tiếp theo, cậu phải trèo qua
một bức tường nhân tạo cao 3 mét bằng dây thừng và
đáp xuống phía bên kia. Các bên bị chặn bởi bức tường
an toàn, và một sợ dây thừng treo lơ lửng phía trước.
“Nếu chỉ có từng ấy…”
Lee Hyun lao về phía bước tường, không hề giảm tốc
độ.
“Ahhh!”
Mặc cho đây là một bức
tường giả được làm bằng xốp được nén chặt,
người xem vẫn hét lên sợ hãi bởi pha lao tới thiếu
thận trọng. Có vẻ như cậu ấy không có ý định túm
lấy sợi dây thừng.
Khi Lee Hyun tới bức tượng,
cậu tung người lên. Cậu đạp vào phần tường an toàn
và tiếp tục trèo lên. Sau khi nhảy lên điểm cao nhất
của bức tường với đường xoắn ốc thanh lịch. Lee
Hyun tiếp tục chạy thẳng khi cậu vừa tiếp đất.
Cậu có thể thấy cô em gái
bé bỏng của mình đang bị mắc kẹt trong lồng sắt phía cuối trò
chơi.
“Anh tới để giải cứu em
như đã hứa. Anh muộn một chút, phải vậy không?”
Lee Hyun mở cửa lồng sắt.
Lễ hội trường đã khép lại
với sự thành công lớn. Bởi vì những người nổi tiếng
sẽ tới muộn hơn, phần thi Giải Cứu Công Chúa thu hút
lượng lớn người xem. Lee Hyun rất hạnh phúc về việc
đã tới lễ hội. 3 triệu won tiền mặt cộng với thẻ
mua hàng trị giá 2 triệu won! Cậu rảo bước nhanh về
nhà với tất cả sự phấn khích khi kiếm được 5 triệu
won bất ngờ.
‘Nếu mình đổi thẻ mua
hàng lấy tiền mặt, mình có thể tiết kiệm rất nhiều
để giúp chi trả tiền học phí đại học cho Hayan. Nhưng
vì nó là phần thưởng, mình có nên mua cho bà và con bé
vài bộ quần áo mới? Siêu thị thì đắt quá, vậy nên
mình sẽ mua ở chợ…’
Trong khi Weed đang trầm tư,
Hayan kéo mạnh áo của cậu.
“Anh ơi.”
“Sao vậy?”
“Chân em đau quá.”
“Thật sao?”
Có vẻ cô đã quá mệt mỏi
khi theo sau Lee Hyun cả ngày và không thể tận hưởng
lễ hội.
Lee Hyun cảm thấy tội lỗi vì
đã kéo em gái mình đi xung quanh để kiếm giải thưởng.
“Vậy ta bắt taxi về nhà
nhé?”
Thật là một sự lãng phí khi
đổ tiền vào một chiếc taxi! Cậu biết rằng mình sẽ
phải trả cao hơn phí cơ bản do họ chỉ cách nhà của mình có
5 dãy nhà. Lee Hyun thậm chí chưa từng đi xe bus khi cậu còn đi
học, nhưng vì hôm nay cậu rất vui, mọi chuyện sẽ ổn nếu
cậu bắt một chiếc taxi một lần.
Tất nhiên, ngực cậu run lên.
Cậu đã đi taxi hai lần trong đời, và cả hai lần
cậu cảm thấy đấy là một sự lãng phí khủng khiếp.
Hayan khẽ lắc đầu.
“Không. Chúng ta cách nhà
không còn xa nữa, sẽ ổn thôi.”
“Vậy em nghỉ chân chút nhé?
Anh sẽ mua đồ uống. Mà em không thể uống cà phê vì
còn quá trẻ…”
Hayan lè lưỡi. “Xí, em đã
lớn rồi chứ bộ.”
“Trong mắt anh, em vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Jeez. Dù sao, anh vẫn chưa ăn tối mà. Về nhà nhanh thôi.”
“Điều đó…không đúng. Anh
đã ăn rất nhiều thứ khi xem lễ hội.”
“Nói dối. Em biết anh
không phải là loại người mua những đồ ăn như vậy.”
Không ai hiểu rõ Lee Hyun hơn
Hayan. Tính cách bần tiện của cậu sẽ không bao giờ cho phép cậu
mua đồ ăn từ những lễ hội đắt tiền cả.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Em muốn được cõng chứ?”
Cậu nói như đùa, nhưng Hayan
mỉm cười. “Anh đọc được ý nghĩ của em rồi đó!”
“Uh…Thật sao? Mọi người
sẽ nhìn đấy.”
“Không sao. Nhanh lên và cõng
em đi. Chân em đau quá.” Hayan bắt đầu rên rỉ.
Lee Hyun không còn cách nào khác
là để cô trèo lên lưng. ‘Đã lâu rồi mình chưa cõng
Hayan.’
Khi bố mẹ qua đời, Hayan mới
học lớp 2.
Lee Hyun đã cõng đứa em đang khóc nhè của mình tới trường khi cô không hề muốn. Cậu đã
làm như vậy trong suốt một năm. Sau khi cha mẹ mất, họ
phải trả lại khoản vay vì vậy họ đã bán nhà, di
chuyển hết nơi này đến nơi khác.
Sau đó Hayan đã ngoan ngoãn đến trường nên cậu không còn lý do để cõng cô bé, điều này đã trở thành một kỉ niệm đầy luyến tiếc.
Bởi vì những người khác
cười khúc khích và chìm chằm chằm vào họ, Lee Hayan ôm
chặt lấy cơ thể Hyun. “Em nặng lắm, phải không?”
“Không, em còn phải ăn nhiều
nữa.”
Cơ thể Hayan khá mảnh mai vì
chiều cao của cô. Đối với Lee Hyun người tràn trề cơ
bắp vì vô số bài luyện tập, cô rất nhẹ.
Hayan tò mò hỏi, “Liệu anh
vẫn sẽ cõng em kể cả khi em trở thành con lợn chứ?”
“Tất nhiên, kể cả khi em là
một con hà mã.”
“I’m always forcing you to do
favors, what should I do to repay you?”
“Em luôn ép anh làm theo yêu cầu của mình, em trả ơn anh gì bây giờ?”
“… Hãy lớn
nhanh lên và lấy chồng.”
“Em sẽ kiếm một người giàu có sắp chết sau đó em có thể đền
đáp những gì mà anh và bà ngoại đã làm cho em.”
“Kể cả khi nói đùa cũng
không nên nói những điều như vậy. Hãy tìm người khiến
em hạnh phúc. Anh sẽ sống với bà ngoại vì vậy sẽ ổn
thôi, và hãy sống cuộc sống của mình, làm những gì
khiến em hạnh phúc.”
*****
Phát sóng trực tiếp lễ hội!
Phần: Trường trung học Dein.
Chương trình có lượng người xem gấp
10 lần bình thường.
Một chàng trai đã hoàn thành
phần thi Giải Cứu Công Chúa trong thời gian ngắn nhất!
Cây cầu vượt không thể cản bước cậu, và cậu ấy
đã thực hiện một kỳ tích đáng kinh ngạc với phần
thi phá bóng nước. Cậu ấy đã thi triển thứ võ thuật
mà chỉ những người đã hoàn toàn làm chủ cơ thể mới
có thể thực hiện được!
Người xem đã phát cuồng với
cú đá của Lee Hyun.
Cậu hoàn thành phần thi cuối,
leo lên bức tường với sợi dây thừng dễ dàng bằng
cơ thể linh hoạt.
Mặc dù Lee Hyun chỉ đóng vai
chính trong chương trình có 1 đến 2 phút, hiệu ứng thật
là quá sức tưởng tượng. Những clip của cậu tràn ngập
internet, lan sang cả những website tại những quốc gia
khác.
Cậu được đặt cho biệt
danh: Hiệp sĩ giải cứu công chúa!
No comments:
Post a Comment