Monday, May 25, 2015

Vol2-chap3: Instruments and intrigue

Chương 3: Nhạc cụ và Âm mưu

*Ting*
Bạn là một trong những nhà thám hiểm đầu tiên khám phá ra lăng mộ bị lãng quên của người lùn.
Lợi ích:
Danh Vọng tăng 200 điểm.
Nhân đôi kinh nghiệm và tỉ lệ rớt vật phẩm.
Con quái vật đầu tiên bị giết sẽ rớt ra vật phẩm tốt nhất mà nó có.


“Oa!”

“Tuyệt vời!”

“Chúng ta là những người đầu tiên khám phá ra nơi này!”

Bộ tứ hét lên ngây ngất khi tiến vào hầm ngục. Cấp độ của chúng khá cao, nhưng đa phần tới từ việc đồ sát những người chơi khác thay vì săn bắn. Bởi vậy chẳng có gì khó hiểu khi đây là lần đầu tiên bọn chúng khám phá ra hầm ngục mới.

“Tới đây nào! Từ giờ trở đi chỉ việc tin tưởng vào chúng tôi.”

Tỏ vẻ can đảm, bộ tứ hăm hở dẫn đường. Ban đầu, mục đích của việc băng qua hẻm núi chỉ để khám phá ra hầm ngục, vì vậy sau khi đã đạt được mục đích, sự hăng hái của chúng cao hơn bao giờ hết.

“Điều này thật phấn khích! Phải không, Weed-nim?”

Mapan cảm thấy rất thích thú. Đây là một trong những trải nghiệm hiếm hoi đối với một thương nhân. Weed khẽ gật đầu.

Vậy ra mục đích của chúng là mang chúng ta tới đây.’

Giờ đây cậu đã bắt đầu hiểu được hành vi của bộ tứ. Điều này giải thích lý do tại sao chúng lại sao lại tốt bụng, tử tế đến lạ kì như vậy; hay tại sao chúng lại chọn con đường đi xuống hẻm núi.

Những tên này không hề băng qua dãy núi Bar Khu, ngay từ bao đầu ý định của chúng là khám phá ra nơi này. Hẳn là bốn tên đó phải có chút đầu mối gì đó về nơi đây.’

Đến thời điểm này, vẫn chưa cần thiết phải cho chúng thấy rằng cậu đã hiểu những gì đang xảy ra, vậy nên Weed tỏ ra mình vẫn chưa biết gì và hành động giống như một thằng ngốc.

“Nhờ công lao to lớn của Gran-nim mà chúng ta mới được trải nghiệm một cuộc phiêu lưu tuyệt vời như vậy. Những nhà điêu khắc không dễ gì kiếm tìm những trải nghiệm như vậy…”

“Đúng vậy, hãy tin tưởng vào chúng tôi. Săn bắn cùng với mọi người là một trong những thú vui trong Royal Road.”

Bộ tứ mở một con đường băng qua hang động. Weed và Mapan từ từ theo chân chúng.

“Keeek! Có địch.”

“Kẻ thù xuất hiện!”

“Lũ người đang tiến vào tổ của chúng ta.”

Lũ Werewolf!

Ở sâu bên trong hang động, lũ Werewolf đang thả hồn bên đống lửa trại. Khu vực hầm ngục này có nhiều tên Werewolf sinh sống. Chúng ta rất hay bắt gặp lũ Lycanthrope này chung quanh khu vực dãy núi Bar Khu. Những tên này đã ở trong lốt sói, và khiêu chiến nhóm của Weed.

“Hử, chỉ là lũ Lycan thôi ư?”

*Sigh*

“Thật thất vọng làm sao!”

Bộ tứ sát thủ tuốt gươm và dễ dàng giải quyết lũ Lycanthrope. Tuy rằng bọn quái này mạnh hơn những tên khác, nhưng chúng chẳng thể nào đương đầu với lưỡi kiếm của Gran và Levi.

‘Chúng rất mạnh.’ Weed nghĩ.

Đó không phải vấn đề về cấp độ. Hai tên này sở hữu phản xạ nhạy bén và đánh giá đối thủ chuẩn xác. Chúng biết phải tấn công cái gì và ở đâu; hay cách đánh. Chúng có năng khiếu chiến đấu chảy trong máu!

Bốn người chơi… Liệu chúng có phải là Dwichigi Quartet!?’

Trong đầu Weed chợt thoáng qua một cảnh cậu nhìn thấy ở một trang web. Những video được đăng tải bởi những nạn nhân với mong muốn báo thù. Tuy rằng không nhớ rõ mặt lắm, nhưng giờ khi Weed thấy cách chúng chiến đấu, cậu hiểu ngay vấn đề. Nhưng Weed lại thở dài

Có vẻ như bọn này chả có kinh nghiệm gì trong việc khám phá hầm mộ.’

Quái vật đầu tiên bị giết sẽ rớt ra vật phẩm tốt nhất là chúng có. Vì vậy, những người có đầu óc hẳn sẽ xuy đuổi lũ Lycan và hạ con trùm. Nhưng bộ tứ này có vẻ chẳng quan tâm và tiến sâu vào hang động. Một trong những ích lợi của việc là người đầu tiên khám phá ra hầm mộ đã bị bỏ phí.

“Tất cả những gì các bạn cần làm là tin tưởng vào chúng tôi.”

“Đúng vậy, chỉ vậy thôi.”

Bộ tứ cười điên cuồng khi chúng hạ sát lũ Werewolf.

Dù gì thì bất cứ ai cũng không thể bỏ qua kĩ năng chiến đấu của chúng. Một người chơi thành thạo kĩ năng giết người sẽ vượt trội hơn những người chơi thông thường với cùng cấp độ. Có thể là do kinh nghiệp khi giao chiến với người chơi khác, bộ tứ cũng rất chuyên nghiệp trong khi đối đầu với lũ quái vật. Bốn tên bọn chúng không bỏ qua bất gì sơ hở nào, hơn nữa chúng lại còn biết tấn công theo nhóm.

Tóm lại, chúng tiêu tiền như rác vậy. Chúng hớp những lọ thuốc nước hồi máu, năng lượng và thể lực- những thứ tốn 5 vàng mỗi lọ, như thể uống nước lã trong suốt quá trình khám phá hầm ngục. Đó là số tiền kiếm được từ việc bán lại những vật phẩm tước đoạt từ những người chơi khác.

Nếu chúng kiếm tiền bằng việc săn bắn thì chắc hẳn đã không tiêu pha một cách ngông cuồng như vậy. Thậm chí bốn tên này còn chẳng thèm đoái hoài đến những chiến lợi phẩm hay quặng đồng mà lũ Lycanthrope rớt ra. Bộ tứ sát thủ cảm thấy thật phiền phức khi phải nhặt nhạnh những vật phẩm chỉ có thể bán lại với giá vài đồng bạc. So với Weed, người tấn công một con quái chỉ với 1 đồng, thì bộ tứ hẳn là những người ở thế giới khác vậy.

‘Liệu mình có nên trở thành một sát thủ? Mình sẽ mất đi tất cả lượng Danh Vọng có được cho đến nay, nhưng có vẻ như mình sẽ kiếm được kha khá.’

Trong khi Weed đang nhặt những đồng lẻ trong khi quan sát cuộc chiến, Mapan bị rơi vào một cơn khủng khoảng. Một trong số những tên Lycan đã vượt qua được bộ tứ và áp sát Mapan.

“Ôi! Một tên Lycan!”

Mapan liếc nhìn Weed với ánh mắt cầu cứu. Nhưng ngược lại, Weed lại phiến Mapan hết đỗi ngạc nhiên.

Anh ta đã từng chứng kiến cảnh Weed xóa sổ một đống Werewolf. Vâng, rất rất nhiều là đằng khác! Mỗi khi chúng xuất hiện, Weed sẽ lại sử dụng kĩ năng Sư Tử Hống.

“ROOOOAAAAAAR!”

Tiếp đó, lũ Lycan bị ghiền nát không khoan nhượng. Khi thanh kiếm cần được sửa chữa và không thể sử dụng được, Weed sử dụng cước pháp và thiết đầu công. Đối với Weed, không gì là không thể trong một trận chiến. Có thể Mapan sẽ thấy lạ khi chứng kiến tự tin như vậy, nhưng thực chất lũ Lycan chẳng có gì đáng sợ. Khi có Weed ở bên, Mapan chẳng phải sợ hãi. Anh ta tin rằng Weed sẽ bảo vệ mình. Đó là thứ Mapan luôn tin tưởng

Nhưng…sao lại ra nông nỗi này?

Weed tỏ ra sợ hãi còn hơn cả Mapan. Khuôn mặt Weed tái nhợt; cơ thể cậu run bần bật trong sợ hãi và hoàn toàn tuyệt vọng.

“Um…Weed-nim?”

Khi Mapan định nói điều gì đó, Weed ra hiệu bằng cách lấy tay che miệng.

“Ặc! Chúng ta sẽ phải chết ư?”

“…”

Mapan chẳng nói nên lời. Anh ta không hiểu được những gì Weed đang làm. Lũ Lycan lại tấn công!

*Growl!*

Lũ Werewolf lao về phía Mapan, nhưng anh ta đã kịp né tránh bằng cách lăn lộn trên mặt đất mà không có thời gian nghĩ ngợi. Mặc dù vậy Mapan vẫn ổn. Sau khi chứng kiến Weed giao chiến nhiều lần, anh ta đã làm quen với những đòn tấn công của lũ Lycanthrope. Lũ quái này lao vào, sau đó tấn công bằng nanh với vuốt, và vì lẽ đó, Mapan cố gắng tránh né để khỏi bị thương. Weed cũng di chuyển liên lục để lách khỏi những đòn tấn công. Cả người cậu đều lấm bẩn, áo quần trông tả tơi thảm hại. Lũ Lycan đuổi theo mục tiêu gần nhất, đó là Weed.

“Uwaaaaaaa!”

Nhưng Weed dễ dàng né tránh bằng cách lăn qua lăn lại và giữ cơ thể nguyên vẹn. May mắn là sao, khi cậu lăn về phía bộ tứ, Margaux ngay tức khắc kết liễu nhưng tên Lycan còn lại. Sau cuộc giao tranh, bộ tứ sát thủ gửi lời xin lỗi tới Mapan và Weed.

“Chúng tôi thật có lỗi. Chúng tôi đã sai lầm khi để lọt mất một tên Lycan”

“Ồ không, chẳng sao cả; dù gì chúng tôi vẫn còn sống. Cám ơn các bạn ban nãy đã giải cứu chúng tôi…”

Khi nghe những lời của Weed, Halman cười toe toét.

– Tin nhắn mật –
————————————————————————————————
– Đúng như những gì tao nghĩ chúng mày ạ, hai thằng ất ơ này chẳng có gì nổi bật.

– Chúng ta đã lo lắng không cần thiết, chỉ vì trang bị của hắn trông khá tốt.

– Ừm, thực ra trang bị của hắn là những vật dụng cơ bản có thể được sử dụng bởi bất kì lớp nhân vật nào. Và cấp độ của những vật dụng đó chắc chỉ quanh quanh 100 là căng. Kể cả thanh gươm bên hông chắc cũng tương tự.

– Vậy thì hãy nhanh lên và đi thôi!
————————————————————————————————

Bộ tứ thở dài nhẹ nhõm và mất cảnh giác. Nhưng, chúng chẳng mảy may hiểu được ý đồ thâm sâu của Weed.

Lycanthropes! Pah!

Weed đã nhìn ra ý đồ của bộ tứ. Có vẻ như là một sự ngẫu nhiên khi một tên Lycan lọt qua bộ tứ và gây nguy hiểm của Weed và Mapan, nhưng thực ra không phải vậy. Dựa vào kĩ năng chiến đấu của Dwichigi Quartet, tình nhìn hoàn toàn trong tầm kiểm soát. Nhưng, chúng để một tên lọt qua là có mục đích. Đó là để xem phản ứng của Weed và Mapan thế nào. Và Weed đã đóng rất đạt, không khác gì một tên hề.

*Booom!*

*Crack!*

*Rummmmmble!*

“Aaaaahhhh!”

Bởi vì trong nhóm không có ai thuộc lớp nhân vật Nhà Thám Hiểm hay Đạo Tặc, những chiếc bẫy không thể bị gỡ bỏ. Sàn đất lún xuống để lộ ra những chiếc chông sắc nhọn hoặc những bao cát từ đâu xuất hiện đốn ngã mọi người. Cả bọn sa vào tất cả những cái được gọi là bẫy và đôi khi còn sa vào cùng một bẫy nhiều lần. Trong mắt của Weed, những chiếc bẫy có thể nhận biết được rất dễ dàng; và khi chứng kiến bộ tứ sa vào bẫy hết lần này đến lần khác, cậu đã muốn kể ra chúng nằm ở đâu.

Hừ, chỉ việc tin tưởng vào chúng tôi ấy hả.’

Tất nhiên, suy nghĩ đó đã tan biến sau khi nhìn thấy Halman la lên và chảy máu be bét. Ngôi Mộ Người Lùn gồm hai tầng ngầm. Gran đã tìm thấy lối đi xuống tầng thứ hai.

“Aha, nữ thần may mắn đã mỉm cười với chúng ta! Hahaha!”

Gran bật cười. Nhưng Weed không thực sự nhìn nhận điệu cười đó một cách nghiêm túc. Cả bọn đã đặt chân tới tầng ngầm thứ hai. Tầng này còn chứa nhiều cạm bẫy nguy hiểm hơn, và chúng rải rác khắp mọi nơi. Việc chạm trán với lũ Lycan chẳng mấy khi xuất hiện không đáng sợ bằng.

*Hwareureuk!*

Dầu chảy lênh láng khắp sàn, và chẳng có thời gian để ứng phó, chúng bắt lửa và cháy ngùn ngụt. Halman, do có lượng sinh lực thấp, nhanh chóng bị nướng chín và văng khỏi trò chơi. Do theo sau, Mapan và Weed vẫn an toàn.

“Ôi cái…”

“Cái bẫy này thật lố bịch.”

Những thành viên còn lại của bộ tứ sát thủ chằng hề thương tiếc trước sự ra đi của chiến hữu. Chúng nhìn nhận nó với một chiều hướng khác. Bớt đi một người đồng nghĩa với việc đỡ phải chia sẻ chiến lợi phẩm.

‘Chỉ còn lại hai chúng nó.’

‘Nếu một thằng nữa ngã xuống, mình sẽ…’

‘Mình muốn là người duy nhất còn sống.’

Chúng chẳng có cái thứ gọi là sự trung thành. Sau cái chết của Halman, những tên còn lại ngấm ngầm cầu cho những tên còn lại cũng ra đi nốt. Và chúng đã lên kế hoạch sẽ trừ khử Weed và Mapan khi thích hợp.

“Nhưng…” Gran đột nhiên lên tiếng.

“Thật là có chút bất công khi chúng ta là những người duy nhất phải đối mặt với nguy hiểm.”

Margaux và Levi bị bất ngờ trước những lời của Gran.

–Tin nhắn mật–
————————————————————————————————
– Gran, mày đang làm cái quái gì vậy?

– Chúng ta cần hi sinh ai đó khi tới gần đống sét. Mày đang xử lý chúng ngay bây giờ á?

– Cứ giương mắt lên mà nhìn. Tao có ý này hay lắm.
————————————————————————————————

“Ý anh là gì?” Mapan lắp bắp hỏi, nhưng Gran chỉ nở một nụ cười.

“Cũng chẳng có gì quá to tát. Ý của tôi là phân phối rủi ro. Một trong số những chiến hữu của tôi đã ngã xuống, các người không cảm thấy có đôi chút trách nhiệm sao?”

“Và?”

“Tôi muốn một trong hai người đi trước. Vì chúng ta cùng hội cùng thuyền, nơi phải chia sẻ nguy hiểm phải vậy không.”

Mapan hiển nhiên do dự. Trong tâm trí, anh ta rõ ràng muốn bỏ chạy, nhưng tình thế hiện tại khá khó nói. Anh ta ước gì mình chưa từng đến nơi đây!

‘Cho dù vậy, mình mang ơn Weed rất nhiều…’

Lúc ấy Mapan cảm thấy mình sắt đá hơn bao giờ hết.

“Tôi sẽ đi trước.”

Weed tình nguyện trước khi Mapan kịp lên tiếng.

“Với tư cách là một nhà điêu khắc, chỉ số Tấn Công của tôi khá thấp nhưng bù lại ở chỉ số Sinh Lực, vì vậy hãy cho phép tôi dẫn đường.”

“Ồ, vậy thì cảm ơn cậu.”

Từ đó trở đi, Weed đi đầu. Bạn không thể gọi đó là một nhóm vì Weed và bộ tứ sẽ chẳng bao giờ đề xuất việc ấy cả! Bọn chúng chẳng hề muốn mời Weed và Mapan vào nhóm vì sẽ phải chia sẻ kinh nghiệm. Chúng cũng chỉ để lại những chiến lợi phẩm rẻ mạt.

Những sát thủ thường không ghé thăm các thành phố. Trong tình huống xấu nhất, những lính gác sẽ tất công chúng, đôi khi chúng bắt gặp ai đó có mối thù cần báo, vì vậy tốt hơn hết là hạn chế việc ghé qua các thị trấn. Đây là lý do tại sao chúng hào phóng ban tặng những vật phẩm khó có thể đem bán.

‘Nơi này thật thú vị’

Những hầm ngục Weed đã từng khám phá điều chứa đầy quái vật. Hàng đống những con quái vật khát máu di chuyển theo đàn và những khu săn bắn đây những tên Death Knight lởn vởn xung quanh. Đối với Weed, đây là lần đầu tiên cậu khám phá một hầm ngục chứa đầy cạm bẫy.

Mọi thứ sẽ chấm dứt nếu mình bất cẩn.’

Trước mặt Weed là một nơi đầy những viên gạch xanh đỏ, được sắp xếp ngay ngắn như bàn cờ baduk (cờ vây). Đây là lúc kĩ năng phát hiện cạm bẫy được sử dụng. Mặc dù vậy, trong nhóm chẳng có ai sở hữu nó.

“Này Weed, chúng ta phải tiếp tục di chuyển thôi.” Gran động viên ở phía sau.

Weed tiến từng bước vững chãi, nhưng sau đó cậu đi chậm lại để có thể phản ứng kịp thời nếu có cạm bẫy. Ban đầu cậu bước tên một viên màu xanh. Không có chuyện gì xảy ra. Thật là nhẹ nhõm. Kế tiếp cậu bước tới một viên màu đỏ. Cũng chẳng làm sao cả. Nhưng Weed vẫn còn tới 50 mét nữa để đi đến cuối con đường. Một cạm bẫy có thể bật ra mà không hề có bất cứ dấu hiệu nào.

‘Viên màn xanh, rồi màu đỏ. Rồi lại xanh. Đỏ. Mình bước lên những viên khác màu và chẳng có gì xảy ra cả. Nếu như đây là cách để không kích hoạt cạm bẫy, thì chẳng phải như vậy quá dễ dàng sao. Nếu như vậy thì…?’

Weed nảy ra một ý tưởng. Điều gì sẽ xảy ra nếu như dẫm lên liên tiếp hai viên cùng màu? Cậu bước lên những viên màu xanh hai lần liên tiếp. Vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Điều này khiến Weed càng thêm thận trọng.

‘Những viên đá màu này được làm ra để bịp kẻ khác. Chúng chẳng nó nghĩa lý gì cả. Chúng dùng để đánh lạc hướng. Nếu như vậy thì…’

Đôi mắt Weed trở nên sắc bén.

Chỗ kia…’

Cậu đưa cái nhìn rà soát phía trước mặt và phát hiện một sợi dây mỏng manh như vô hình tầm đầu gối. Vì nó nằm giữa ranh giới giữa một viên đá xanh và một viên đá đỏ, đó là một cái bẫy rất khó phát hiển trừ khi bạn thật sự chú ý.

‘Kẻ nào ngáng phải nó sẽ gặp rắc rối lớn.’

Weed hiển nhiên bước qua sợi dây. Gran là người tiếp theo, và theo ngay đằng sau Weed. Thay vì theo sát, giữa họ có một khoảng cách nho nhỏ. Nó đủ xa để Weed không thể nhận được sự trợ giúp nếu dẫm phải một cái bẫy. Sau đó, Levi và Margaux bám theo Gran. Mapan là người đi cuối cùng. Bộ tứ cần một người hi sinh, vì vậy Mapan ở vị trí an toàn mất

Gran cũng phát hiện ra sợi dây ngáng đường. Mặc dù nó thật mỏng manh và mờ ảo, việc theo dõi nhất cử nhất động của Weed giúp hắn phát hiện ra nó. Lý do cho việc đó là bởi hắn có thể sẽ dẫm phải một cạm bẫy nào đó mà Weed đã may mắn vượt qua

‘Hmm, cái bẫy này… Không hiểu do tình cờ hay hắn ngấm ngầm tránh được? Hay là…’

Gran nhẹ nhàng bước qua sợi chỉ. Nhưng hắn không dừng lại để nói cho những người ở đằng sau. Hắn di chuyển nhanh hơn một chút vì không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra.

*phựt*

Levi di chuyển bất cẩn và làm đứt sợi chỉ. Vào thời khắc đó, bức tường hai bên mở ra và mưa tên trút xuống đầu hắn.

“Aaaaaa!”

Levi, với thân hình đồ sộ, chẳng có cách ứng phó khi bị mưa tên nhắm tới. Tất cả những gì hắn có thể là hét lên đầy tuyệt vọng.

“C-Cứu tao với!”

Khi Levi cầu xin, Gran và Margaux vẫn đứng im tại chỗ. Kể cả khi Levi đã chết vì vô số vết thương, và một tấm giáp rơi ngay chỗ ắn đã từng đứng.

“Thằng ngu.”

“Thật lãng xẹt khi phải chết ở một nơi như này.”

Margaux chiếm đoạt tấm giáp cho hắn. Sau đó Gran và Margaux cười nhe răng với nhau. Chúng chẳng hề tin tưởng nhau, sau khi chứng kiến cảnh cả 2 đứa không nhấc một ngón tay để cứu Levi.

Sau tất cả, bốn thành viên của Dwichigi Quartet đã gặp nhau ở một nơi nào đó. Nhóm đã được thành lập với mục đích lấy việc hạ sát những người chơi khác làm niềm vui và tước đoạt những vật phẩm. Bộ tứ chẳng có thứ gọi là tình bạn, hay lòng trung thành vì vậy chúng có thể chia tay bất cứ lúc nào.

*Rầm!*

*Boom! Boom! Booooom!*

Đột nhiên có một con đường xuất hiện.

Một đường hầm thẳng tắp xuất hiện trước mắt họ, dẫn tới một hang động ngầm. Sét bao phủ toàn bộ lối. Những tia chớp trắng xóa đánh xuống ngẫu nhiên. Mặc dù là một quang cảnh hùng vĩ, nó đồng thời cũng nguy hiểm khôn lường

Tia chớp. Một ma pháp gồm ba vòng tròn như thể sở hữu ý thức, giật chớp bừa bãi mà chẳng có quy luật nào. Weed nhìn lại.

“Làm sao tôi có thể vượt qua chỗ này?”

Gran lấy ra một viên đá nhỉ.

“Chúng ta thật may mắn. Đây là một viên đá thu lôi. Với hòn đá này, chúng ta có thể đi qua an toàn.”

“Tôi hiểu.” Weed giám định viên đá khi cậu nhận lấy nó

*Ting*
Vật phẩm: Viên Đá Thu Lôi:
Độ bền: 100/100.
Viên đá được coi là một báu vật bởi hàm lượng sắt cao trong đó.
Nó có khả năng hấp thụ và kháng sét. Nếu được tinh luyện, nó có thể trở thành sắt chất lượng cao
Khi trang bị:
Kháng sét: 99%
Có khả năng hấp thu sét


Khi Weed đọc qua mô tả của viên đá, Gran và Margaux cười lạnh lùng.

Chúng ta sẽ băng qua khi sử dụng hắn làm vật tế thần.’

Sau khi băng qua chướng ngại này sẽ là nơi cất giấu báu vật.’

Chúng cần một con tin để vượt qua. Người nắm giữ viên đá thu sét chẳng thể làm gì ngoài bỏ mạng.

“Này Weed, cứ băng qua đi. Cậu sẽ chết nhưng sau đó chúng ta sẽ an toàn, chẳng phải điều đó đáng để mạo hiểm ư?”

Gran nở một nụ cười lởm chởm toàn răng là răng. Vào lúc ấy, cuối cùng chúng đã lộ rõ bộ mặt thật! Weed tán thành.

“Ừm, đó hẳn là một việc tốt nếu chỉ mình tôi chết đổi lại mọi người có thể băng qua.”

“Và?”

“Vậy các bạn sẽ làm gì khi trở ra?”

“…!”

Gran và Margaux nhìn nhau với vẻ sững sờ. Chúng mới chỉ nghĩ đến việc chiếm đoạt kho báu mà chưa hề suy xét tới việc trở lại. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

“Việc đó…”

“Chết tiệt thật.”

Chúng chỉ có một viên đá sét duy nhất! Cả lũ chắc chắn sẽ chết khi trở ra. Gran tuốt kiếm ra khỏi vỏ.

“Giờ mọi việc đã đến mức này, chúng mày không còn giá trị lợi dụng nữa. Giờ chết đã điểm.”

Gran thét lên lạnh lùng và tiến vào tư thế tấn công. Hắn bao phủ với một vòng hào quang khát máu trong khi chuẩn bị kích hoạt kĩ năng.

“Tên xấu xa bẩn thỉu…”

Mapan nghiến răng khi anh ta nắm được tình hình. Mặc dù vậy Mapan vẫn còn một con át chủ bài chưa tung ra. Weed! Weed có thể xử lý chúng. Chỉ bằng việc quan sát, Mapan biết rằng Weed trên cơ Gran. Mặc dù vậy, Weed hiện giờ vẫn ra vẻ sợ hãi. Nhưng trường hợp này, cậu ta chẳng làm gì cả, thậm chí cả việc rút kiếm.

‘Tại sao…tại sao lại vậy? Weed có thể dễ dàng thu xếp việc này mà…’

Trong khi Mapan đang vắt óc nghĩ xem có gì không ổn, Gran bắt đầu tấn công. Nhưng thay vì Weed, hắn lại nhắm vào Margaux.

“Chết đi!”

“Tao biết mày sẽ làm thế mà Gran!”

Gran và Margaux bước vào cuộc chiến một mất một còn. Gran nghĩ rằng hắn có thể giết Weed hoặc Mapan bất cứ khi nào, vì vậy Margaux-kẻ phiền toái nhất phải nằm xuống đầu tiên. Và vì chúng ngay từ ban đầu chẳng tin tưởng nhau, Margaux đã có đề phòng.

“Hah, Hỏa Kiếm!”

“Băng Đao!”

Thuộc tính Băng và Hỏa.

Gran là người đã hoàn thành khóa huấn luyện cao cấp về kiếm thuật mang thuộc tính Hỏa. Còn Margaux là một sát thủ chuyên nghiệp, kẻ có thể dễ dàng ẩn thân trong những nơi tăm tối. Hắn ra đòn mà không cần xuất đầu lộ diện. Kĩ năng tung ra như gió, tia lửa lập lòe và máu phun tứ tung. Bộ kĩ năng của 2 tên này đều có thiên hướng tấn công. Tuy rằng kĩ năng là khá tương đồng, nhưng Gran là người đã giành chiến thắng. Là một sát thủ hay sử dụng những đòn tấn công chớp nhoáng, Margaux không thể đánh bại một kiếm sĩ trong một trận chiến tay đôi như vầy.

“Vĩnh biệt, Margaux.”


“Con mẹ, tao đã tới rất gần rồi, chỉ chút nữa là dành được kho báu…”

Mặc dù Margaux bị phản bội, giữa chúng chẳng có chút gì thù oán. Công lý, tình bạn, bộ tứ chẳng cần những thứ đó! Chúng chẳng có nghĩa lý gì với những kẻ thích trộm cắp và lừa dối. Margaux đang hấp hối. Sau đó, lưỡi kiếm của Gran cắt lìa đầu Margaux.

“Muhahahaha! Giờ thì kho báu là của mình ta!”

Gran tựa lưng và cười lớn. Một tấm khiên rớt tại nơi Margaux đã chết.

“Weed-nim, Mapan-nim. Một trong hai người sẽ mang hòn đá này và tiến vào trong. Đổi lại tôi sẽ tặng người đó chiếc khiên này. Vì đây là một vật phẩm dành cho người chơi cấp độ 200, nó xứng đáng kể cả khi phải đánh đổi cái chết. Sẽ tốt hơn nếu hai người không từ chối lời đề nghị của tôi. Và bởi tôi chỉ cần một người, tôi sẽ giết kẻ còn lại ngay lập tức.”

Trong đầu Gran, mọi toan tính đều đã hoàn tất. Tiến vào, hắn hi sinh một người và có được kho báu. Khi trở ra, hắn sẽ phải bỏ mạng. Nhưng miễn là không quá đen, hắn sẽ không phải bỏ lại báu vật. Khả năng rớt kho báu mà bạn có được trong hầm ngục vô cùng thấp. Hơn nữa, hắn có thể chấp nhận việc để lại một trong số những vật phẩm.

Gran đã bắt đầu tận hưởng niềm vui khi báu vật trong tay hắn. Cho tới khi Weed rút kiếm ra.

*Seureureung*

Thanh kiếm đất nung nhẹ nhàng tuột khỏi vỏ. Đáp lại, giọng điệu của Gran ngay lập tức thay đổi từ tôn trọng sang hăm dọa.

“Oa, cậu muốn thách thức tôi? Nếu vậy, hãy bỏ mạng lại đây, rồi Mapan sẽ làm nhiệm vụ được giao phó. Tôi tuy đã bị thương đáng kể, nhưng liệu cậu có biết rằng tấn công tôi chẳng có tác dụng gì ngoài gãi ngứa? Thôi được, tôi sẽ cho cậu ba giây. Hãy tấn công tôi hết sức có thể.”

“Cám ơn anh.”

Chấp ba giây, một điều y hệt như trong tiểu thuyết kiếm hiệp, Weed sẽ không bỏ qua.

“Lựa chọn của anh thôi, hãy đón nhận nó theo cách anh muốn. Tuyệt kĩ dao điêu khắc!”

Khi thanh kiếm lóe sáng, cảm giác bất an hiện hữu trong đôi mắt của Gran.

Có lẽ mình chẳng nên khoan nhượng? Đúng vậy, mình sẽ giả bộ như mình cho hắn 3 giây nhưng mình sẽ là người tấn công trước!’

Trong khi hắn đang suy nghĩ, Weed áp sát với một tốc độ không tưởng và tung kiếm, chặt bay đầu Gran.

“Một nhà điêu khắc…”

Thậm chí trước lúc lâm chung, vẻ mặt hắn hiện rõ sự hoài nghi. Hắn định để cho Weed tấn công một cú rồi phản công, nhưng chỉ một đòn đánh đã khiến Gran-còn rất thấp máu nhanh chóng tan biến vào hư không.

Mapan buông tiếng thở dài. Anh ta đã dự đoán như vậy, nhưng giờ thì Bộ Tứ Sát Thủ đã chết cả, và chẳng còn gì để làm.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Liệu có nên quay lại?”

“Chúng ta đã đi đến mức này vì vậy tôi sẽ tìm kiếm kho báu. Mặc dù việc nó có tồn tại là một dấu hỏi rất lớn.”

“Bằng cách nào? Một khi đã bước vào, cậu sẽ chẳng có thể trở ra… Nếu chúng ta chết ở đây bọn chúng sẽ hồi sinh trước đấy.”

“Điều đó không có nghĩa chúng ta phải bỏ mạng. Những tên này còn quá non nớt trong việc khám phá hầm ngục. Chúng đã lựa chọn sai con đường kể cả khi sở hữu tấm bản đồ. Chúng thậm chí nói rằng một con đường không phải thứ gì đó luôn có sẵn, mọi việc đều phải ứng biến, nhưng thậm chí chúng còn chẳng hiểu những gì mình nói ra.

“Ý cậu là sao?”

“Bay.”

Weed niệm thần chú và một đôi cánh trắng mọc ra sau lưng cậu. Ngay từ ban đầu, cậu sẽ rất tự tin vào việc sẽ băng qua dãy núi Bar Khu một cách an toàn. Đó là vì đôi cánh này. Khi còn ở Tháp Mirkan tại Lavias, sau khi trả 10 đồng tiền vàng, một người có thể bay liên tục nguyên một tháng. Sức mạnh ấy nằm ở chiếc lông đặc biệt lấy từ những người Avian.

Né tránh những tia sét, Weed bay sang bờ bên kia. Ở đó cậu phát hiện ra một chiếc quan tài nhỏ và một thứ trông giống như một loại nhạc cụ, một cây đàn hạc.

Đây hẳn là kho báu…’

Weed cầm lấy nó.

“Giám định”
Vật phẩm: Cây Đàn Hạc Của Người Lùn Vino:
Độ Bền: 20/20.
Vino là một người lùn vừa thấp vừa mập
Nhưng anh ta đã phải lòng một người phụ nữ con người.
Đó là tình yêu vượt qua cả ranh giới giống loài, một tình yêu không bao giờ được đáp ứng!
Phụ nữ con người không tính người lùn, điều đó khiến Vino tuyệt vọng. Vì vậy ông đặt tất cả tâm tư của mình vào âm nhạc.
Vì bởi vì âm thanh chất chứa vẻ đẹp nghệ thuật, nó có thể lấy lòng người phụ nữ.

Hiệu ứng: Tăng 30% sự yêu mến từ những NPC nữ.

Weed nhìn vào cây đàn hạc và choáng ngợp. Cuối cùng, cậu bật cười

“Puhahaha!”

Halman, Margaux, Levi, Gran.


Sau tất cả những âm mưa, dối trá và giết người, cuối cùng báu vật lại là một cây đàn hạc. Đó đã có thể là một vũ khí hay áo giác cực phẩm, nhưng không, nó lại là một nhạc cụ dùng để lấy lòng người phụ nữ. Ngay từ ban đầu tấm bản đồ đã nêu ra thực tế này.

No comments: