Thursday, April 23, 2015

Vol 02-Ch 05: The One Who Does the Worst

Chương 5: Người đã làm điều tệ nhất.

Weed và đồng đội đã hoàn thành nhiệm vụ sau khi tiêu diệt đủ số lượng bọn kỵ sĩ Skeleton tại tầng thứ nhất Memphis Hall.
Tuy nhiên, một vài tin xấu đã xảy ra.

Như chúng ta đã biết, trong thế giới thực, Pale, Romuna và Irene là bạn bè, đồng thời cũng là hàng xóm của nhau. Thậm chí, Surka còn là em gái của Romuna.
Họ chưa bao giờ nói với Weed điều này vì không muốn cậu cảm thấy khó xử. Nhưng giờ đây, họ thấy mình cần cho cậu biết sự thật.
“Xin lỗi...cha mẹ bọn mình…”
“Có vẻ như bọn mình sẽ không thể lên mạng trong một thời gian.” Họ chán nản nói.
Bọn họ đã nhanh chóng nghiện trò chơi Royal Road và chơi liên tục không ngừng nghỉ, thậm chí bỏ cả học. Nhưng những bậc phụ huynh, họ đang trong kì nghỉ, đã sớm phát hiện ra.
Đương nhiên, họ đã bị bắt quả tang.
“Các con…chơi game thay vì làm bài tập ư?!”
“ĐI TỚI TRƯỜNG NGAY!”
Thẻ đăng nhập và thiết bị chơi game đắt tiền đã bị tịch thu, đơn xin gia hạn nghỉ học của cả nhóm bị hủy bỏ. May sao, tất cả đã học hỏi được rất nhiều từ Weed, sau khi chứng kiến cái cách mà cậu thành công trong việc xoay chuyển tình thế từ bất lợi thành có lợi. Họ chỉ đơn giản đề nghị cha mẹ mình tham gia trò chơi và tự mình trải nghiệm.
Những người mới chơi sẽ không thể rời thành trong bốn tuần đầu. Mặc dù vậy, những bậc phụ huynh cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn kể cả khi bị khóa lại bên trong bốn bức tường thành.
Sau tất cả, trò chơi rất thành công trong việc miêu tả một thế giới tưởng tượng.
Bản thân những bậc phụ huynh cũng đã từng chơi game và đọc những câu truyện cổ tích. Nhưng công việc và những đứa trẻ đã khiến họ không còn cơ hội làm những điều như vậy. Vậy nên, nơi đây như một chân trời mới đối với họ. Một thiên đường họ từng mơ ước suốt những năm tháng trẻ thơ.
Trò chơi này mở ra một thế giới hoàn toàn mới, nơi họ thoát khỏi cuộc sống thường ngày mà không cần phải tới một nơi nào đó quá xa xôi.
“Trò chơi này cũng không đến nỗi tệ.”
“Khá là thú vị đó chứ.”
“À, mẹ của Jungee này. Tôi nghe nói cậu nhận được một “nhiệm vụ” ở cửa hàng vũ khí phải không?”
“Ồ đúng vậy, thực ra nhiệm vụ này giống một công việc vặt hơn. Tôi phải mua năm hòn đá mài cho cửa hàng…”
“Cậu có đủ tiền chứ?”
“Ồ tất nhiên rồi. Tôi được trả 3 bạc để mua chúng. Mỗi viên đá mài tốn 50 đồng, vì vậy tôi còn dư những 50 đồng.” 
“Chia cho chúng tôi với!”
Những bậc phụ huynh bắt đầu trò chơi tại thành Serabourg cùng nhau. Họ đi lang thang, làm nhiệm vụ cũng như kết bạn với các NPC khác.
Và cứ như thế, họ trải qua bốn tuần trong game (một tuần trong thế giới thực). Giờ đây họ có thể tự do ra vào thành nếu muốn. Khi Pale và Surka rằng họ có thể ra khỏi thành, những bậc phụ huynh chỉ cười.
“Đi thôi...nhưng làm thế nào để săn quái vật nhỉ?”
“Việc đi săn là dành cho bọn trẻ.”
“Chúng ta thích ở lại trong thành này và giúp đỡ mọi người, làm những việc vặt và nhận tiền, sau đó đổi chúng lấy lương thực.”
Nhưng kể từ khi họ rời khỏi thành vì tò mò, thái độ của những bậc phụ huynh đã thay đổi nhanh chóng. Dưới đây là cuộc nói chuyện giữa Romuna và cha mẹ mình.
“Thanh Kiếm cùn tạo ra nhiều sát thương hơn thanh Kiếm dài…Tại sao lại vậy?”
“Bởi vì thanh kiếm này phải dùng bằng cả hai tay. Nó to và nặng, vì vậy không thể chém nhanh được.”
“Có phải ý con là một nhát chém của nó mạnh tương đương nhiều phát chém thường phải không?”
“Đúng là vậy.”
“Đó đúng là thứ cha mẹ đang cần…Nhưng một thanh Kiếm cùn ở cửa hàng có giá những 10 vàng…”
“Con mua cho cha mẹ nhé?”
“Ừm…Cha mẹ chỉ nói lần này thôi… Nhưng Romuna à, đã bao giờ con nghĩ cho cha mẹ? Cha mẹ đã phải trải qua những gì để nuôi nấng con được như ngày hôm nay? Từ khi con mới chỉ là một đứa trẻ, con đã luôn được ăn những thứ ngon nhất, được mặc những bộ quần áo đẹp nhất. Cha mẹ yêu con rất nhiều, cha mẹ không muốn ép con phải..."
Pale cũng phải trải qua tình huống tương tự. Cha mẹ anh là giáo viên, vậy nên họ rất nghiêm khắc. Kể từ khi còn nhỏ, anh đã không được phép lớn tiếng trước mặt cha mẹ mình. Thậm chí, cha của anh- người đã từng tham gia trở thành lính biệt động trong quân đội khi chỉ bằng tuổi anh bây giờ, và khá nổi tiếng trong những năm còn ở quân ngũ. Hai người đã cùng ra khỏi thành vào một đêm, và có một cuộc trò chuyện sau bữa tối.
“Hừm, những con cáo chết tiệt này mạnh quá.”
“…?”
Pale, tên thật là Oh Dongman, đang không hiểu cha mình đang nói gì.
Cha anh lại thốt lên. “Những con cáo chết tiệt. Chúng mạnh quá.”
Chỉ khi đó Oh Dongman mới hiểu ra.
“Ban đầu chúng cũng khá mạnh. Và bởi vì cha không có trang bị, vậy nên điều đó là đương nhiên.”
“Cha cũng có một ít…”
“Cha đã tự mình chiến đấu với chúng, phải không?”

"Đúng vậy"
“Sẽ rất khó nếu cha muốn tự mình tiêu diệt con cáo đó. Ở cấp độ của cha, việc đó gần như không thể.”
“V-vậy ý con là con có thể hạ chúng ư? Bọn cáo ấy?”
“Tất nhiên rồi.”
Cha của Oh Dongman nắm chặt lấy bàn tay cậu con trai.
“Trả thù cho cha!” Ông ra lệnh.
Cứ như vậy, họ đắm chìm vào thế giới của Royal Road. Và kể từ khi những bậc phụ huynh tham gia cùng với nhau, Royal Road đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi mỗi khi họ gặp nhau trong thị trấn, hay trong những cuộc họp mặt gia đình.
Và giờ, thay vì thảo luận về những vấn đề thực tế như tài chính hay bất động sản, họ lại bàn tán về Royal Road. Đương nhiên, đã có rất nhiều người cùng độ tuổi của họ tham gia trò chơi này. Có thể nói họ đã chậm chân trong việc khám phá niềm vui trong Royal Road.
Từ lâu, Lee Huyn đã hiểu rằng ngày này rồi cũng phải đến. Trong phần lớn trò chơi, giá trị của vật phẩm sẽ giảm xuống theo thời gian. Tương tự với loại đơn vị tiền tệ ảo như vàng và bạc. Điều này là đương nhiên, bởi cấp độ trung bình của người chơi ngày càng tăng. Nhưng, nếu độ tuổi người chơi không chỉ giới hạn ở 10 hay 20, và khi người lớn gác những công việc thường ngày sang một bên để tận hưởng cuộc sống trong Royal Road, giá trị tiền tệ trong game có thể sẽ không giảm.
Khi một vật phẩm hiếm xuất hiện, mọi người sẽ thi nhau đấu giá. Họ mua vũ khí, áo giáp hay đồ trang sức trong game cũng giống như cách họ mua xe hơi vậy.
Điều này về cơ bản đem lại cảm giác tích cực hơn trong đời thực. Khi một người bước vào trận chiến cùng với những trang bị tốt, họ sẽ có cảm giác mình trở nên mạnh hơn, và được tận hưởng hương vị của chiến thắng.
Và khi thời gian trôi qua, nhiều người chơi trung niên xuất hiện, họ bắt đầu mua vật phẩm với giá cao thay vì mua xe hơi ở ngoài đời. Điều này chính là cách những bậc phụ huynh bị thu hút bởi Royal Road.
Tuy nhiên, việc cha mẹ cùng tham gia vào trò chơi khiến cho Pale và những người khác không thể tiếp tục săn quái ở Lavias được.
“Thành thật xin lỗi, nhưng bọn tôi phải giúp đỡ cha mẹ. Ít nhất là cho đến khi họ quen với trò chơi này…”
Pale nói mà không thể che dấu nổi sự thất vọng. Weed đã hiểu được tại sao họ rời đi. Điều này là không thể trách khỏi khi họ phải chơi cùng cha mẹ mình. Mặc dù vậy, Weed vẫn còn nhiều việc phải làm, vậy nên cậu đã ở lại một mình trên Lavias.

*****

“328,200 won được dùng cho việc mua thực phẩm trong tháng này. Mình nghe nói giá lúa gạo đang ngày một tăng. Nhưng tốt hơn hết vẫn nên tránh xa gạo nhập khẩu…”
Lee Hyun viết vào trong báo cáo chi tiêu của mình.
Cậu không muốn Hayan hay bà nội phải ăn thứ gạo nhập khẩu từ Mĩ bởi rất có thể chúng đã bị biến đổi gen. Dù chúng rất rẻ, nhưng thực sự không đáng tin.
“Chúng ta đang chi tiêu quá nhiều. Mình không nên tiếp tục làm theo công thức nấu ăn trên mạng nữa. Tiếp đến là tiền khí đốt dùng để sưởi ấm… nhưng mà cũng không được vì sức khỏe của bà."
Lee Hyun kiểm tra lại tất cả những khoản chi tiêu trong tháng. Cậu mua sắm đồ đạc, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa cũng như tự mình quản lý chi tiêu trong gia đình.
Sau khi bọn cho vay nặng lãi cướp đi của cậu mất 3 tỷ, cậu chỉ còn 90 triệu won. Thời gian đầu, cơn giận dữ đã khiến cậu mất ngủ nhiều đêm, nhưng cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại. Quá khứ đã trôi qua. Cậu thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã kết thúc. Bởi nếu khoản nợ chưa được giải quyết, cậu sẽ phải chịu đựng cuộc sống như trước kia.
Bọn cho vay nặng lãi đã săn đuổi Lee Huyn suốt tám năm, đợi cậu lớn lên để chúng có thể ép cậu làm những công việc bẩn thỉu và nguy hiểm như: buôn bán ma túy, hoặc thậm chí tệ hơn- thanh toán thành viên của những băng đảng đối đầu. Nếu Lee Hyun bị bắt, chúng sẽ hối lộ cho bọn cảnh sát và đổ tất cả tội lỗi của chúng lên đầu cậu. Đó chính là cách chúng tránh né rắc rối khi phải đối mặt với pháp luật.
Lee Hyun đã trải qua thời thơ ấu với nhiều sóng gió. Đó là lý do khiến những tòa soạn báo và những công dân khác coi việc cậu phạm pháp là đương nhiên.
Thậm chí sẽ có người nói rằng: "Loại người như vậy đáng bị trừng phạt, chúng không còn hi vọng được cải tạo". Nhưng những người hiểu biết hơn sẽ hiểu cho những gì mà những con người đáng thương kia phải chịu đựng. "Chắc hẳn họ cũng sợ đi tù? Sau cùng thì, điều gì sẽ xảy ra với gia đình khi họ bị bắt?"
Cậu chỉ còn lại bà ngoại và em gái...
Ý nghĩ về việc bọn chúng sẽ chờ Hayan lớn lên thực sự đáng sợ. Mà có lẽ chúng cũng chẳng cần chờ lâu. Dù sao thì, những cô gái trẻ bao giờ chẳng bán được với giá tốt hơn. Trong trường hợp của Lee Hyun, một thanh niên trẻ buôn ma túy và giết người sẽ chắc hẳn sẽ thu hút nhiều sự chú ý.
Hầu hết mọi người đều sẽ không hiểu được tại sao một chàng trai trẻ lại có thể đi quá xa như vậy, khi dính tới ma túy và giết người. Có thể cậu bị ép phải làm thế, hoặc đơn giản là cậu muốn vậy.
Nếu vì Lee Hyun bị bắt giam mà em gái cậu phải trải qua một cuộc sống đầy khó khăn và tàn bạo, chắc hẳn cậu sẽ phát điên. Nhưng thật may mắn là cậu đã trả hết nợ, và những việc đó sẽ không bao giờ xảy ra.

“Mình có 90 triệu won. Nếu bán căn nhà cũ chúng ta sẽ thu được thêm 5 triệu, cùng với 4 triệu tiền dự phòng cho những trường hợp khẩn cấp, vậy là cộng thêm được 9 triệu."
Dù vậy, họ đã chi 50 triệu Won để mua một căn nhà mới. Họ có thể mua một căn nhà với giá rẻ như vậy bởi môi trường sống nơi đây không tốt đẹp cho lắm. Họ vẫn còn lại 49 triệu Won, tuy nhiên, họ đã tiêu mất 20 triệu trong năm vừa qua. Và khi nhìn lại, đó quả là một sự chi tiêu vô cùng hoang phí. Để bắt đầu, cậu đã mất 10 triệu cho việc mua và lắp đặt những thiết bị dùng để chơi Royal Road, đó là chưa kể tới 300,000 won phí hàng tháng. Phần còn lại những sinh hoạt phí cơ bản và tiền học phí cho Hayan.
“29 triệu won... chúng ta chỉ còn 2 năm nữa”
Lee Hyun, cậu đang mặc đồng phục, cảm thấy tuyệt vọng. Cậu cần phải chi tiêu tiết kiệm hơn.
“Anh, em đã về!”
Chính vào lúc đó, Hayan mở cửa và bước vào. Bị bất ngờ, Lee Hyun chỉ kịp giấu quyển báo cáo chi tiêu và sổ tiết kiệm vào trong bộ đồng phục của mình.
“Em về sớm thế. Trường học hôm nay phát bảng điểm về nhà, phải không?”
“Vâng, nó đây này.”
“Để xem nào…”
Hyun mở bảng điểm ra ngay lập tức. Đây là khoảng thời gian vô cùng quan trọng đối với Hayan, một nữ sinh đang học năm hai bậc phổ thông.
“Xếp thứ 3 trong lớp, và thứ 14 toàn khối… Thứ hạng của em đã tăng lên một chút so với lần trước."
“Tất nhiên rồi! Anh nghĩ em là em gái của ai nào?”
“Thôi được rồi, ta hãy để nó ở đó đi.”
“Giọng điệu đó là có ý gì vậy?” Hayan bĩu môi.
Hyun sau đó nhìn xuống danh sách những trường cao đẳng/đại học danh tiếng phía cuối bảng điểm. Đại học Hàn Quốc đứng đầu danh sách, với 98% cơ hội em gái cậu được nhận. Cách đây không lâu, Hayan thường hay giao du với những đứa trẻ xấu, nhưng dù sao thì con bé vẫn rất thông minh. Sau khi trở lại là cô em gái hiền lành của cậu, điểm số của Hayan không ngừng được cải thiện. Có thể nói, việc cô bé có thể vào đại học là điều gần như chắc chắn.
“Mặc dù vậy…”
Khi vào đại học, một sinh viên có thể tiêu tốn tới 10 triệu won mỗi tuần. Số tiền đó không chỉ dành cho học phí, mà còn cho việc đi lại, ăn uống và tài liệu học tập, để cô bé có thể bằng bạn bằng bè.

*****

“Kết quả xét nghiệm khá tốt. Thị giác không đến nỗi tồi, cùng với đó là gan và thận rất khỏe mạnh.”
“Thế còn tủy sống?”
“Tốt lắm. Mặc dù việc cấy ghép tủy cần một người phù hợp. Nhưng tôi chắc rằng sẽ có người đến mua. Phản ứng co thắt của ruột khá ổn, máu của cậu cũng vô trùng.”
Hyun chăm chú lắng nghe từng lời bác sĩ nói.
“Vậy là buổi xét nghiệm đã kết thúc?”
“Đúng vậy.”
“Cám ơn bác sĩ. Xin hãy gửi cho tôi kết quả xét nghiệm. Tôi sẽ bán đi những thứ giúp mình kiếm tiền nhanh chóng. Nhưng hãy cho tôi một chút thời gian, khoảng 1 năm 4 tháng nữa. Nếu sau đó tôi vẫn cần tiền, tôi sẽ làm phẫu thuật.”
“Tôi sẽ gửi.”
Bước ra khỏi bệnh viện, Lee Hyun cảm thấy chẳng khá hơn gì sau khi nghe được tin cậu hoàn toàn khỏe mạnh.
Bán nội tạng!
Cậu đã phát hiện bệnh viện này thông qua chợ đen. Năm mươi triệu Won cho một nhãn cầu, ba mươi triệu cho một quả thận. Mặc dù gan và tủy cần một người tương thích, chúng có thể được đem bán với giá hai mươi triệu won. Cậu chỉ còn lại 1 năm 4 tháng.
Royal Road là một cơ hội kiếm tiền, cậu chắc chắn về điều đó. Mặc dù vậy, cậu vẫn cần một phương án dự phòng. Nếu Hayan cần thêm tiền để tới trường, Lee Hyun sẵn sàng bán đi nội tạng của chính mình.
Một trò chơi được tạo ra để tận hưởng. Nhưng Lee Hyun không đủ tài chính cho những thứ xa xỉ như vậy. Cậu tự ép bản thân, không ngừng miệt mài kiếm tiền để trở thành người giàu có nhất Royal Road.
“Lee Hayan, em nhất định phải hoàn thành giấc mơ còn dang dở của anh. Anh sẽ làm tất cả để em không phải chịu tổn thương."
Lee Hyun, cậu đang mặc bộ quần áo rách tả tơi, trở về nhà và lẩm bẩm như bị ma nhập. Cậu không quan tâm những gì sẽ xảy đến với mình. Mất đi một con mắt cũng chẳng hưởng mấy đến cuộc sống của cậu, miễn sao điều đó có thể đổi lấy tiền.
Cậu muốn đảm bảo cho người em gái bé bỏng của mình có thể lớn lên trong hạnh phúc, gạt đi những khắc nghiệt của cuộc sống.
Nếu một người phải trải qua quá nhiều khó khăn, gương mặt họ sẽ dần trở nên u ám. Điều này khó có thể tránh khỏi vì họ khác biệt hoàn toàn với những kẻ được lớn lên trong nhung lụa. Ý chí họ sẽ dần bị tàn phai, nhường chỗ cho sự sợ hãi, thứ từ từ làm xói mòn niềm tin của họ. Trừ sự tham lam, Lee Hyun đã rất cố gắng và chăm chỉ ngay từ khi còn bé để có thể đạt được sự tự tin và trí thông minh- những thứ chỉ có ở những đứa trẻ nhà giàu.
Kể cả khi cậu không được ăn ngon mặc đẹp, cậu vẫn luôn cố gắng để em gái mình không bao giờ phải ghen tị với người khác. Trên thế giới này chẳng có mấy người anh sẵn sàng làm vậy vì em gái mình. Có thể không phải người anh trai nào cũng như cậu, nhưng tình cảm mà Lee Hyun dành cho em gái mình dường như không có gì có thể đem ra so sánh. Cậu không chỉ coi cô bé như em gái mình, cậu coi Hayan gần như con gái mình vậy. 
Hayan đã mồ côi từ khi còn bé. Kể từ đó, không phải bà ngoại, mà chính Lee Huyn là người đã luôn săn sóc, nuôi nấng cho cô bé.

*****

Giờ đây, không còn phép thuật thần thánh của Irene, hay những kĩ năng trên diện rộng cũng như phép Cảnh báo của Romuna, cũng như những cú đấm mạnh mẽ của Surka cùng với những mũi tên nhanh như điện của Pale. Nhưng, điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến Weed

Việc theo nhóm hiển nhiên là tốt, nhưng nhiều người lại cho rằng điều đó rất mất thời gian. Trong trường hợp xấu nhất, chuyến đi săn có thể kết thúc ngay từ trước khi nó bắt đầu.
Nếu so sánh, đi săn một mình có lợi hơn bởi sự đơn giản. Việc này sẽ không tốn thời gian và đem lại cho cậu cơ hội tuyệt vời để nâng cao điểm kĩ năng của mình. Những kĩ năng như Tinh Thông Kiếm Thuật hoặc các Tuyệt kĩ cận chiến khác đều được tăng cường.
“Grr, con người!”
Một tên Hiệp sĩ Skeleton - kẻ không ngừng tỏa ra một vầng hào quang chiến đấu- vung kiếm nhắm thẳng tới đầu cậu. Tên Hiệp sĩ Skeleton được trang bị áo giáp cùng lối di chuyển nhanh chóng thực sự rất đáng sợ, nhưng bộ pháp của Weed cũng là độc nhất vô nhị. Với những bước di chuyển nhẹ nhàng, cậu dễ dàng né tránh những đợt tấn công của hắn, trong khi bòn rút dần sinh lực của kẻ địch. Kết quả là, tên quái vật bắt đầu di chuyển chậm lại.
“Tuyệt kĩ Dao điêu khắc!” Cậu hét lên
Cuối cùng, đường kiếm của Weed đâm xuyên lồng ngực của tên Hiệp sĩ Skeleton, tước đi ánh sáng le lói trong đôi mắt hắn-một sự khẳng định cho cái chết. Các cuộc chiến trong Royal Road rất chân thực. Những hiệu ứng đặc biệt khi có thứ bị vỡ ra hoặc bị nghiền nát cực kì hoàn hảo. 
Khi đi săn một mình, đó cũng là một cơ hội tuyệt vời để gia tăng chỉ số Sức mạnh. Một chỉ số đặc biệt quyết định sức mạnh ẩn sau mỗi đòn đánh, cũng giống như thế giới thật. Người chơi sẽ cần đến nó khi giao chiến với quái vật. Họ sẽ không thể gây ra sát thương cực đại đòn đánh không ẩn chứa sức mạnh. Ví dụ, một cú đấm được tung ra khi chạy trốn sẽ không thể có sức công phá như lúc nó được tung ra khi đối mặt với kẻ địch ở cự ly gần. Vì vậy, sức mạnh của đòn đánh được quyết định bằng việc người chơi có thể làm chủ lực đánh của chính mình đến nhường nào. Nó phụ thuộc vào tư thế ra đòn, việc vận dụng cơ bắp, cự ly ra đòn, và sức công phá của chiêu đó.
Royal Road là một trò chơi mô phỏng thế giới thực, cho phép người chơi khai thác những yếu điểm của kẻ địch. Những người chơi trong Royal Road, điển hình là những chiến binh kì cựu, đều nhận thức được sức mạnh của chính mình. Không chỉ thông qua những con số trong ô cửa sổ trạng thái, họ còn được trải nghiệm sức mạnh hủy diệt của chính họ. Một niềm vui khi phá hủy mọi thứ! Và tất nhiên, Weed không phải là ngoại lệ.
Cậu đã dành một năm chỉ để tự luyện kiếm thuật, nhằm làm chủ độ chính xác, kĩ năng né đòn và những điều căn bản trong giao chiến. Trải qua vô số những trận chiến, giờ đây cậu đã có thể tận hưởng trận chiến khi đối mặt với những kẻ địch mạnh hơn.
Thanh kiếm trở thành con đường và công cụ của cậu. Kiếm là vũ khí tốt nhất trong việc thấu hiểu những điều căn bản trong di chuyển cũng như giao chiến. Tất nhiên, một người bắt đầu Royal Road mà không am hiểu kiếm thuật hay võ thuật cũng có thể làm quen được với những kĩ năng chiến đấu. Trên thực tế, đó là cách hầu hết người chơi đã làm. Họ coi nó như một phần trò chơi. Nhưng cậu có quan điểm hoàn toàn khác.
Một cái cây với bộ rễ đâm sâu dưới mặt đất sẽ vươn cao hơn. Một người chơi khi chiến đấu mà không có nền tảng kiếm thuật thì chỉ có thể đi sai đường. Weed đã dành một năm tập luyện kiếm thuật trước khi đối diện với lũ quái vật! Và bằng cách chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ hơn, cậu đã phát triển được những kĩ năng của mình. Một trong những lý do khiến sức mạnh của Weed còn lớn hon rất nhiều so với những chỉ số của cậu.
“Hừm…Với cái này, mình cuối cùng cũng đã có đủ vật phẩm để hoàn thành nhiệm vụ.”
“Phù…Mình nên phục hồi năng lượng.” Năng lượng của Weed đã vơi đi một nửa, vì vậy cậu quyết định nghỉ ngơi một chút
Kể từ khi Weed tự mình gánh vác công việc của nhiều người, cậu luôn luôn đề cao cảnh giác, và chưa từng được nghỉ ngơi. Trong khi chờ đợi cho năng lượng được phục hồi, cậu ngồi xuống và tập trung điêu khắc. Tác phẩm cậu đang tạo ra mang hình dáng một con quạ.
Việc tạo nên một tác phẩm chưa từng có trước đó sẽ gia tăng đáng kể chỉ số Nghệ thuật và kĩ năng Tinh thông điêu khắc. Vì Weed đã quyết định sẽ không tạc những bức tượng giống nhau thêm nữa, vậy nên chỉ số Nghệ thuật và kĩ năng Tinh thông điêu khắc được gia tăng nhanh chóng. Cậu đang muốn tạo ra các tác phẩm điêu khắc cho những cư dân Avian ở Lavias.
Weed trở về Lavias và tặng những bức tượng cậu đã làm cho những cư dân Avian.
“Những bức tượng này là duy nhất trên toàn thế giới. Tôi đã tự tay chạm khắc nên hình dáng của các bạn!"
“Cám ơn.”
Mỗi người Avian đều nhận được một bức tượng trông giống hệt mình. Khi nhận lấy bức tượng, họ luôn nói “Tôi không thể nhận lấy nó miễn phí được.”
“Vậy cậu cần bao nhiêu?”
Với mỗi câu hỏi, Weed đều đưa ra một câu trả lời giống nhau. “Chúng ta đừng nên làm phức tạp hóa mối quan hệ bằng chuyện tiền bạc. Mặc dù vậy, tôi vô cùng thích thú với Lavias. Liệu bạn có thể cho tôi biết vài thứ về thành phố này?”
“Hừm…Vậy thì tôi sẽ cho cậu biết về chiếc tổ ở phía Bắc…”
“Tôi sẽ cho cậu biết thói quen của bọn quỷ dưới lòng đất.”
Những câu chuyện của người Avian là nguồn thông tin vô cùng quan trọng. Mặc dù đa số chỉ là những tin đồn thất thiệt, thỉnh thoảng trong số đó lại ẩn chứa những thông tin vềnhiệm vụ hoặc các bãi săn quái.
Weed đi tới chỗ Crow, ông ta đang đứng trước cửa hàng áo giáp.
“Đây là cái gì ?”
“Tôi đã điêu khắc bức tượng này cho Crow-nim.”
“Hô, xin cám ơn” Crow nói, ông vỗ đôi cánh của mình để thể hiện lòng biết ơn. Sau đó ông lên tiếng, như vừa có một ý nghĩ chạy qua đầu vậy. “Cậu đã bao giờ tới Hang động của chiến binh tử nạn (Dead Warrior’s Cave) chưa?
"Hang động của chiến binh tử nạn?"
“Đúng vậy, nếu cậu ra khỏi Memphis và đi lên phía Bắc khoảng chừng ba mươi phút, cậu sẽ thấy lối vào. Nhưng hãy cẩn thận, ở đó có lũ Ghoul (quỷ ăn xác), những tên lính đánh thuê Skeleton (Skeleton Mercenary) và bọn Dullahan (kỵ sĩ không đầu). Cậu sẽ không thể sống sót nếu cứ xông thẳng vào đó mà không có sự chuẩn bị.”
Trong Royal Road, cấp độ sẽ tăng nhanh hơn khi chiến đấu với lũ quái vật hơn cấp. Những tên lính hay những pháp sư Skeleton giờ không còn gì đáng ngại đối với Weed, và cậu đã phát chán những tên kỵ sĩ Skeleton luôn đi lang thang một mình.
Weed chuẩn bị hành trang với một chút thảo dược, thức ăn và nước uống. Khi còn ở lục địa, Weed chỉ cần những thứ như hương liệu hay gia vị, vì cậu có thể dễ dàng tìm thấy những cây ăn được, hoặc bắt sống và nấu những con thú với kĩ năng Nấu Nướng của mình. Nhưng bởi vì thành Memphis chỉ toàn lũ quỷ (Undead), cậu phải đem theo cả thức ăn.
Trên đường tới cửa hàng tạp hóa, cậu bắt gặp một cư dân Avian trông giống như một con vẹt. “Ô, một nhà thám hiểm con người. Hãy vào đây, vào đây!”
“Rất hân hạnh được gặp ngài,” Weed trả lời với tiếng thở dài.
“Bah, đúng là lũ óc chim!”
Weed đã gặp tên Avian này trước đây, và tất nhiên cậu đã đưa ông ta một tác phẩm điêu khắc như dấu hiệu cho tình bạn. Khi đó, ông ta hẳn phải rất thích chúng. Nhưng chỉ vài ngày sau, khi Weed đến thăm ông ta lần nữa, ông ta dường như đã quên sạch mọi thứ về cậu.
Khi Weed cố gắng giúp ông ta gợi nhớ về bức tượng, ông ta đã nổi giận và bảo Weed đừng nói những vô lý nữa. Ông ta thậm chí còn kêu Weed là một tên trộm và ném cậu ra ngoài đường. Thất vọng, Weed lại trở vào một lần nữa và được đón chào một cách nồng hậu như một khách hàng. Đó là lúc Weed nhận ra vài điều về những cư dân Avian.
“Họ có trí nhớ vô cùng tệ hại!”
Chẳng phải người ta thường nói một con cá vàng không thể nhớ nổi những gì đã xảy ra cách đó ba giây sao?
Tuy những cư dân Avian còn khá hơn lũ cá vàng, nhưng thực tế họ vẫn sở hữu bộ não của loài chim. Họ đã quên đi sự tồn tại của Weed kể cả khi cậu đã tự giới thiệu rất nhiều lần. Cuối cùng, kế hoạch kết bạn của Weed đã đổ sông đổ bể.
Weed phải kết thúc bằng việc có được những gì mình muốn một khi họ vẫn còn thân thiện với cậu.
“Tôi tới để mua đậu, hạt vừng, ngô, quả óc chó, cá, tỏi tây, thịt lợn, đậu phộng và rau bina.”
“Ồ, chỉ vậy thôi sao?”
Tên Avian- nhìn trông giống con vẹt lấy ra từng thứ như Weed yêu cầu, và kiểm tra đi kiểm tra lại trước khi báo giá, “Chừng đó tốn 19 vàng.”
“Vâng tiền đây. À, nhưng tôi chỉ có 18 vàng và 50 bạc. Liệu tôi có thể trả số còn lại vào lần tới?”
Tên thương nhân Avian nhìn Weed một hồi lâu.
“Cậu không phải là một thương nhân. Tôi không thể giảm giá bởi vì cậu chả có kinh nghiệm gì trong việc đổi chác cả. Cậu có vẻ là một nhà thám hiểm nổi tiếng, nhưng chưa đủ nổi tiếng. Nhưng bù lại cậu sở hữu năng khiếu về nghệ thuật. Tôi không thể từ chối một người trong tương lai có thể trở thành nghệ sĩ nổi tiếng. Tôi sẽ tin cậu lần này và nhớ hãy đem theo 50 bạc vào lần sau.”
Weed rời đi cùng với đống hàng hóa của mình, và chỉ cần trả ít hơn 50 bạc.
Những thực phẩm cậu mua có thể tạm thời gia tăng Năng lượng, vậy nên giá của chúng không hề rẻ.
Và liệu cư dân Avian kia còn nhớ để đòi lại 50 bạc hay không?

Điều này dường như rất khó xảy ra bởi ông ta đã quên mất 40 bạc mà Weed nợ lần trước.

Cùng với đó, bước chuẩn bị đầu tiên của cậu đã hoàn thành. Tiếp theo cậu sẽ phải trau dồi những kĩ năng chiến đấu của mình.
“Mở cửa sổ trạng thái"

Cửa sổ trạng thái
Tên nhân vật: WeedTrạng thái: Trung lập
Cấp độ: 109Nghề nghiệp: Nhà Điêu Khắc Ánh Trăng Huyền Thoại
Danh hiệu: KhôngDanh tiếng : 365
Sinh lực: 5260Năng lượng: 1521
Sức mạnh: 335+20Nhanh nhẹn: 305+20
Sức sống: 89+20Khôn ngoan: 16+20
Thông minh: 24+20Tinh thấn chiến đấu: 143+20
Thể lực: 174+20Bền bỉ: 55+20
Nghệ thuật: 84+100Lãnh đạo: 74+20
May mắn: 5+20Tấn công: 231
Phòng thủ: 76
Kháng phép: Không
20 điểm vào tất cả các chỉ số (+20 ALL STATS)
80 điểm vào chỉ số Nghệ thuật (+80 ART).
30% chỉ số vào những đêm trăng sáng.
Cho phép bạn trang bị và sử dụng những vật phẩm chuyên dụng.
Cho phép bạn học được tất cả các kỹ năng nghề tới trình độ bậc thầy.
Những kỹ năng Nghề thủ công là không bắt buộc, và những kỹ năng nâng cao đều có sẵn.
Thêm các tùy chọn bổ sung đối với những vật phẩm do chính bạn sản xuất và tinh chế.
Tăng sát thương cho Tuyệt kĩ dao điêu khắc
+ Giảm lượng năng lượng cần dùng cho Tuyệt kĩ dao điêu khắc
+ Cho phép bạn có khả năng học các kĩ năng bí truyền dựa trên cấp độ của Tinh Thông Điêu khắc.
+ Tăng Danh Vọng nhanh chóng khi tạo ra những pho tượng có vẻ đẹp phi thường hoặc có giá trị nghệ thuật cao.

Cấp độ của Weed đã vượt qua 100. Đó là do khi Weed và nhóm của cậu khám phá ra thành Memphis và nhận được khoảng thời gian nhân đôi kinh nghiệm, tất cả đã tập trung vào việc săn quái.
Họ ngủ ít hơn bình thường hai giờ mỗi ngày, và thậm chí ở trong trạng thái kết nối ngay cả khi ngủ. Điều này giúp cho Weed đạt tới cấp độ 95. Và sau khi đi săn một mình, cậu đã đạt cấp độ 109.
Sau khi tăng cấp, các chỉ số của cậu được tăng lên đáng kể. Hiện tại, mức năng lượng của cậu đã đủ để giúp cậu thi triển thức thứ 4 của Tuyệt kĩ đế vương vô hình kiếm - Kiếm Vũ, dù chỉ một lần duy nhất.
Điều duy nhất khiến cậu không hài lòng là điểm Uy tín không hề tăng. Chỉ số này không chỉ tăng lên khi nhận yêu cầu từ những NPC, mà chúng còn tăng khi cậu là nhóm trưởng. Khi đi săn một mình, cậu không có cách nào để gia tăng điểm Uy tín, và một số kĩ năng khác cũng chỉ tăng lên chút ít.

Nấu nướng (Sơ cấp Lv: 8 | 45%)
Tinh thông điêu khắc (Sơ cấp Lv: 9 | 99%)
Sửa chữa (Sơ cấp Lv: 7 | 25%)
Nghề thủ công (Trung cấp Lv: 2 | 6%)
Tinh thông Kiếm thuật (Sơ cấp Lv: 8 | 88%)
Bắn cung (Sơ cấp Lv: 5 | 98%)
Tuyệt kĩ dao điêu khắc (Sơ cấp Lv: 7 | 49%):
Tuyệt kĩ đế vương vô hình kiếm (Lĩnh hội 5%)
Băng bó (Sơ cấp Lv: 7 | 11%)
Giám định (Sơ cấp Lv: 5 | 14%)

Kĩ năng Tinh thông Điêu khắc sắp đạt trình độ Trung cấp. Và với Tuyệt kĩ dao điêu khắc, mức năng lượng tiêu thụ đã giảm đáng kể sau khi đạt cấp độ 7.
Cậu đã sử dụng kĩ năng Vương Kiếm vài lần gần đây, nhưng khi đi săn một mình thì Tuyệt kĩ dao điêu khắc sẽ hữu dụng hơn, nhờ vào khả năng cắt xuyên qua lớp giáp vô hình. Điều này là chí mạng khi giao chiến với lũ quỷ, bởi nó có khả năng chém đứt cả linh hồn chúng. Do đó, với bọn quỷ tuyệt kĩ này khá tương đồng với những phép thuật thuần thánh.
“Cũng không đến nỗi tệ.”
Weed mỉm cười trong khi bước tới khu chợ để mua thuốc giải độc, một chút thảo dược và băng gạc.
Cậu cảm thấy rất buồn phải tiêu tiên thêm lần nữa. Thành thật mà nói, cậu chưa từng mua vật phẩm nào trước đó. Cậu tự mình nấu nướng, và đôi khi còn bán chúng.
Những tác phẩm điêu khắc từ nguyên liệu rẻ tiền có thể đem bán với giá một hoặc hai vàng. Đương nhiên, đó chỉ là một khoản tiền nhỏ.
Khi cậu còn ở cùng với Pale và những người khác, cậu luôn nói với họ rằng cậu chỉ có 30 vàng, thậm chí kể cả sau khi cậu nhận phần chiến lợi phẩm của mình. Trong khi đó số tiền cậu thu được từ việc bán những bức tượng và đồ ăn đã lên tới 200 vàng! Bên cạnh đó, cậu cũng tích lũy được 650 vàng qua việc săn bắn, bán chiến lợi phẩm và nhận các phần thưởng nhiệm vụ.
Việc tiêu tiền còn khiến cậu đau khổ hơn cả khi không một xu dính túi. Đôi vai của Weed sụp xuống, còn khuôn mặt thì trông giống một kẻ sắp chết mỗi khi cậu bước vào cửa hàng.
Đặc biệt là khi trả tiền, trông cậu như kẻ sắp phải đối diện với cái chết.

Chẳng ai có thể hiểu được lý do tại sao trái tim cậu lại đau nhói, hoặc tại sao cậu luôn trả thiếu một vài đồng bạc.

No comments: