Monday, June 8, 2015

Vol3-chap7: Ignorant Beginner


“Điều này thật lố bịch!” Chung Il Hoon lên tiếng.

Chung Il Hoon chưa bao giờ dám xen ngang vào quyết định của Ahn Hyundo, nhưng giờ đây anh ta chẳng thể giữ được bình tĩnh.

“Đối thủ chỉ là một tay mơ. Những kiếm sĩ tập sự sẽ không thể biết được cách vận dụng thanh kiếm trong trận chiến sao cho đúng cách!”

“Argh, Hoon này! Ta không hỏi em. Ta đang nói chuyện với đối thủ của ta đấy chứ! Em đang can thiệp vào trận chiến tay đôi của ta đấy!” Câu nói của Ahn Hyundo vang vọng khắp võ đường.

Thành thật mà nói, chẳng ai có thể ngăn cản Ahn Hyundo. Nếu dám làm thế, hẳn là họ sẽ phải đón nhận hậu quả khôn lường.

Họ không đủ sức để chấp nhận rủi ro ấy.

Các giảng viên đều im lặng. Họ liếc nhìn Lee Hyun những mong cậu đề xuất lời từ chối.

‘Từ bỏ ngay bây giờ sẽ tốt hơn là ăn vài nhát chém.’

Giao chiến bằng vũ khí thật…

Khi chiến đấu bằng thanh kiếm thật sự, đồng nghĩa với việc rằng bất cứ ai, dù kĩ năng có cao đến đâu, đều không thể tránh khỏi việc đả thương đối thủ. Người ta thường nói đao kiếm vô tình!

Mặc dù vậy, Lee Hyun vẫn đứng im tại chỗ.

Ahn Hyundo rất hoan nghênh hành động kể trên.

“Tốt lắm. Con đã không lùi bước, quả là một đấng nam nhi. Sun Hoon, em hãy lên thư phòng của ta và đem 2 thanh kiếm trên tường xuống đây. Em đã biết chúng ở đâu mà, phải không vậy?”

“Nhưng thưa thầy…”

Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Những thanh gươm ấy vô cùng sắc bén.

Chung Il Hoon đã mường tượng kết quả của trận chiến này sẽ vô cùng thảm khốc.

 ****

‘Một thanh kiếm…’


Sword.jpg

Kiếm Thật

Lee Hyun nắm thanh kiếm thật trong tay. Cậu cảm thấy tâm trí mình trống rỗng, cứ như vừa tỉnh sau một cơn mê.

‘Hử, sao mình lại ở đây thế này?’

Lee Hyun đang đi đến hiệu sách cũ. Rồi cậu nhìn thấy võ đường.

Hyun không tới đây để giao chiến, cậu chỉ muốn thanh lọc tâm trí khỏi những vướng bận của đời thường.

Việc luyện tập cho đến khi ướt đẫm mồ hôi là phương pháp gột sạch bản thân vô cùng hiệu quả.

Thách đấu tại võ đường.

Giao chiến bằng kiếm.

Lee Hyun không hề phản đối.

Kiếm gỗ đối đầu kiếm gỗ.

Wooden sword.jpg
Kiếm Gỗ

Đó là một trận chiến công bằng.

Chẳng có lý do nào để từ chối cả.

Đối thủ đầu tiên của cậu còn khá non nớt, vì Hyun cảm thấy kiếm thuật của đối phương còn nhiều yếu điểm. Luyện tập thể lực không nhất thiết là con đường duy nhất để có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Một người nên biết cách sử dụng tiềm năng của cơ bắp sao cho đúng cách. Nó được thể hiện bằng việc điều hòa hơi thở và làm chủ toàn bộ các chi.

Đối thủ đầu tiên của cậu lại quá yếu kém về mặt đó.

Rồi một người khác bước ra khiêu chiến. Khi phải đối đầu với những chuyên gia kiếm thuật dạn dày kinh nghiệm, Lee Hyun sẽ tìm ra những yếu điểm của họ.

Đối thủ là một tay kiếm đi theo đường lối phòng ngự phản công.

Mặc dù vậy, nó chưa hoàn hảo. Trong tích tắc, Hyun đã có thể tìm ra những sơ hở trong tư thế của anh ta.

Sau khi xem xét tốc độ chuyển mình của thanh kiếm đối thủ với bản thân, Lee Hyun đã sử dụng sự chênh lệch đó để nhắm vào chỗ yếu huyệt.

‘Tất cả là nhờ Con Đường Đế Vương. Nhờ nó mà mình đã giao chiến không dưới vạn lần.’

Trò chơi thực tế ảo.

Ở Con Đường Đế Vương, nếu ai ai cũng trở thành một bậc thầy kiếm thuật, thì thế giới hẳn sẽ toàn siêu nhân.

Đa số người chơi sẽ dựa trên những kĩ năng và tính năng của trò chơi để chiến đấu, thay vì sử dụng chính cơ thể họ. Những người như Lee Hyun, những người thiết tha học kiếm để chơi game thật quá khó tìm.

Rồi cậu đã hạ gục đối thủ thứ hai.

Nhưng một người khác lại xuất hiện.

‘Tại sao mọi người lại không muốn mình chiến thắng cơ chứ? Tại sao cứ phải hạ gục mình cho bằng được?’

Cậu vô cùng giận giữ. Hyun nào đâu hay biết ánh mắt của cậu như của một con sói hoang, khiêu chiến tất cả những võ sinh khác.

Mạnh mẽ như loài thú dữ!

Sử dụng tất cả sức mạnh của mình để ép họ quy hàng.

Hyun nắm chặt thanh kiếm trong tay.

‘Tuyệt vời…’

Lee Hyun liên tục lắc đầu khi cậu đón nhận lấy thanh kiếm.

Khi cầm nó trên tay, Hyun cảm tưởng mình không còn giữ được bình tĩnh. Tại thời khắc đó, có cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể đang liên kết với kiếm vậy.

Mãi cho tới nay, cậu mới cảm thấy bình thường mình nhìn mọi thứ với 20% nhãn lực, chỉ bằng 1 phần 5 so với bây giờ.

Vào những buổi sáng sớm, cơ thể cậu thường hay nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, khiến Hyun hay bị stress và dễ kích động.

Giờ Lee Hyun từ từ hít một hơi thật sâu.

Cậu cảm thấy tâm hồn mình thanh tịnh.

Ahn Hyundo chưa tấn công vội. Nhờ đó, Hyun có một chút thời gian ngơi nghỉ.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cậu thả lỏng cơ bắp và các mạch máu. Trái tim đã đưa oxy đến toàn bộ cơ thể.

Trên tay, thanh kiếm tỏa ra luồng khí sắc lạnh, nhưng nhiệt huyết trong cậu không ngừng tăng tiến.

‘Vậy đây là cảm giác khi cầm trên tay một thanh kiếm thật sự.’

Hyun dường như chẳng hiểu tại sao cậu lại ở đây, và ở trong tình thế như này. Cậu chỉ tới để có thể đổ chút mồ hôi, và không thể tin được những gì đã xảy ra trước đó.

‘Đầu hàng!’

Thật không đáng để liều lĩnh như vậy. Không việc gì phải bước vào một trận chiến mà bạn chẳng có thứ gì để chiến đấu vì nó cả, bên cạnh đó Hyun có thể dễ dàng bị thương.
Cậu xin lỗi và thừa nhận mình bị đánh bại, rồi đặt thanh kiếm xuống đất.

Sau đó Ahn Hyundo liếc qua ánh mắt của Lee Hyun và nói:

“Con đang run sợ phải không? Con không đủ dũng khí để tấn công ta à? Ai dà, vậy cũng phải thôi. Quy luật của tự nhiên đã chỉ ra rằng trong thế giới hoang dã, những loài thú dữ đều sẽ cắp đuôi bỏ chạy khi chúng bắt gặp thứ gì đó mạnh hơn mà.”

Lee Hyun hẳn là tức đến sôi máu.

Cậu muốn tham chiến.

Vào khoảnh khắc đó, Hyun đã nhặt thanh gươm lên và để nó trước ngực.

Cậu nhấc nó lên chẳng cần suy nghĩ, mặc cho cậu đã chiến đấu tới 9 lần.

 *Chaeaeaeng*

Thanh kiếm phát ra thứ âm thanh vang vọng.

Ahn Hyundo nắm hờ thanh kiếm và lùi lại một bước.

“Tốt hơn hết là con hãy đặt nó xuống. Con đã sử dụng nó một lần nhưng con đã vung kiếm quá mạnh. Muốn thử lần nữa không?”

Thay vì trả lời câu hỏi, Lee Hyun vung thanh kiếm lên. Lần này cậu sử dụng 60% tốc độ đánh của cú đánh ban đầu, nhưng nó vẫn là một đòn tấn công khá hiểm hóc.

 *Jjanggang*

Cầm đằng chuôi, Hyun có thể cảm nhận những rung động tinh tế lan đến từng đầu ngón tay.

Cậu có thể lắng nghe âm thanh ngân nga của thanh kiếm.

‘Đúng là một thanh bảo kiếm.’

Chỉ nhờ vào việc lắng nghe như vậy, cậu có cảm giác như thanh kiếm đã trở thành một phần cơ thể. Trong chừng mực nào đó, cậu có thể cho biết thanh kiếm này sắc bén đến đâu, và sự khác biệt nho nhỏ gì đã làm nên một thanh kiếm tốt.

Ahn Hyundo chặn đứng đòn tấn công của Lee Hyun một cách nhẹ nhàng, sau đó ông ta đẩy tốc độ tấn công lên.

Tuy nhiên, do Ahn Hyundo không còn như thời trai trẻ, Lee Hyun vẫn có thể tránh né chúng dễ dàng.

Nếu bị đâm từ phía trước mặt, bạn sẽ có rất nhiều khoảng trống để thanh kiếm có thể lướt qua.

Đột nhiên, Ahn Hyundo đánh bay thanh kiếm của Lee Hyun như một kẻ bạo chúa.
Thanh kiếm tuột khỏi tay. Hyundo lao về phía Hyun như thể một con thú chuẩn bị kết liễu con mồi.

Kiếm của Ahn Hyundo nhắm thẳng vào trái tim của Lee Hyun.

'Thanh kiếm!'

Mình chưa muốn chết!’

Lee Hyun vồ lấy thanh kiếm rơi dưới đất, sau đó cậu làm thanh kiếm của Ahn Hyundo chệch hướng sang một bên, bảo vệ nơi yếu hại.

Cậu chẳng còn tâm trí để suy nghĩ về đối thủ hùng mạnh nữa.

Hyun đấu tranh để tránh bị dính kiếm chỉ bằng ham muốn được sống của mình. Bản năng tồn tại.

Kiếm khí tung hoành.

Một tia sáng như lóe lên khi hai thanh kiếm chạm vào nhau lần nữa.

Các võ sinh há hốc mồm khi chứng kiến hai người họ trao đổi chiêu thức như vậy.
“Th-Thầy hướng dẫn ơi! Việc này nên dừng lại phải vậy không ạ?”

Các học viên lo lắng.

Chung Il Hoon không thể tin vào mắt mình.

Thật khó để đánh bại Lee Hyun mà không bị thương.

Mặc dù vậy, với kiếm thuật siêu quần của Ahn Hyundo, việc đó dễ như trở bàn tay vậy.
Ông ta chỉ việc chém vào cổ tay- nơi cầm chuôi kiếm, hay tạm thời làm Hyun bất động bằng cách đánh vào yếu huyệt bên thái dương.

Ahn Hyundo có thể dễ dàng đẩy Lee Hyun vào tình thế đó, nhưng ông ta chẳng có ý định làm vậy.

Tuy rằng đã nổi hết da gà, nhưng Hyun vẫn có thể xoay xở được.

“Thầy hướng dẫn ơi, hãy nghĩ ra cách gì đi chứ! Chắc chắn thầy sẽ có cách mà…?”

‘Mình sẽ không làm vậy. Nhưng sao mình cứ lo lắng bồn chồn thế nhỉ?’

Chung Il Hoon không biết điều gì sẽ xảy đến khi trận đấu được đẩy lên đoạn cao trào. Một khi hai người họ đang giao đấu quyết liệt, việc cố gắng can thiệp và dừng trận đấu lại ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy.

Nhưng anh ta sớm thư giãn và quan sát trận chiến. Hai thanh kiếm vẫn trao đổi chiêu thức.

Sức mạnh của Lee Hyun như bị kéo giãn bằng cách thúc đẩy ý chí sống còn trước kẻ thù.

Mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn, thần tốc hơn.

Những ý niệm dần được thức tỉnh.

Lee Hyun đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể. Điều này khiến cậu muốn phản kháng.
Chung Il Hoon nhận thấy Lee Hyun đã thay đổi, từ một tay mơ, dần dần tiến sâu thêm vào con đường kiếm đạo.

Những võ sinh có kĩ năng đều có thể thấy điều đó, nhưng chẳng bao lâu số còn lại cũng bắt đầu hiểu ra.

“Hử?”

“Có đôi chút khác lạ.”

“Điều gì đã thay đổi?”

Ahn Hyundo đã chém một đường để ngăn chặn các đòn tấn công.

Thanh kiếm lướt xéo một cái.

Lee Hyun trầm người xuống, cậu di chuyển dựa vào bản năng hơn là bằng suy nghĩ.

Lee Hyun chống lại những đường kiếm bạo tàn của Ahn Hyundo mà chẳng tỏ chút nao núng nào.

‘Tại sao mình lại vui sướng đến thế? Đây là tình thế hiểm nghèo cơ mà…!’ Lee Hyun nghĩ bụng, trong khi cậu cười nhếch mép.

Do chẳng thế hiểu nổi bản thân, vậy nên cậu chỉ chú tâm vào cuộc đấu.

Đấu kiếm. Thách thức những người khác trong một trận đấu. Bản thân nó đã là rất tuyệt rồi.

‘Mình đã quá cả nghĩ. Khi đối diện với một trận chiến như vậy, mình chẳng cần bận tâm…’

Khi Lee Hyun tiến đến và vung kiếm về phía Ahn Hyundo, cơ thể cậu bắt đầu mất ổn định.

Lee Hyun buông thanh kiếm xuống đất, cơ bắp đau nhức kinh khủng, đôi chân không còn vững chãi và cậu ngồi thụp xuống.

****

“Đây, hãy uống cái này đi. Nó sẽ dịu cơn đau đi một chút.”

Ahn Hyundo đưa Lee Hyun một tách trà có mùi hương khá nồng.

“Ngon quá.”

“Đúng vậy. Đây là trà nhân sâm tự nhiên, được hái lượm từ dãy núi Trường Bạch (Baekdu).

Baekdu.jpg

Dãy Trường Bạch (Baekdu)

“Vậy chắc là nó khá đắt đỏ...”

“Chẳng có gì quý hơn sức khỏe, ta nói đúng không?”

“Dạ vâng, tất nhiên rồi.”

Lee Hyun thích uống trà. Mỗi ngày cậu đều dùng một chai. Nó rất tốt cho sức khỏe.
“Nó là thức uống khá bổ dưỡng đấy. Đây, làm thêm tách nữa nhé.”

“Cám ơn thầy. Con đang khát và khá mệt mỏi.”

Lee Hyun uống liền 5 tách.

Ahn Hyundo đợi một hồi lâu rồi bắt đầu trò chuyện.

“E hèm, ta đang khá tò mò đây. Có phải đây là lần đầu tiên con được cầm một thanh kiếm thật, phải vậy không nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

“Con có vẻ không tỏ ra hoảng sợ cho lắm. Mặc dù vậy, vì đã đánh bại được 9 người, phải chăng con đã theo học kiếm pháp ở nơi nào khác sao?”

“Không phải vậy đâu. Con đã học ở…”

Cậu đem câu chuyện về Con Đường Đế Vương ra kể.

Rằng cậu luyện kiếm như thế nào khi săn bắn bọn quái vật, hay lúc luyện tập với tên bù nhìn rơm.

Lee Hyun không dễ dàng tin tưởng người khác. Cậu không mở lòng với bất kì ai, do ảnh hưởng từ những kí ức cậu đã trải qua khi còn bé. Mặc dù vậy, bằng một cách nào đó, cậu tin tưởng vào Ahn Hyundo.

Vào trong thời khắc đen tối nhất cuộc đời, mọi người thường hay che giấu những vấn đề của họ. Ahn Hyundo giúp đỡ mọi người khi họ cần, và chiếm được cảm tình nhờ đó. Ahn Hyundo là người tin rằng việc rèn luyện võ thuật còn ích lợi hơn học thuộc ngàn câu danh ngôn cổ ngữ.

“Ta hiểu. Vậy là con đã phải trải qua nhiều gian khổ để có thể rèn giũa kiếm thuật của mình.”

“Mặc dù vậy, nhờ có nó, con đã có thể thông thạo những điều căn bản đến mức độ này đây.”

“Và con đang đề cập đến việc có những con quái vật thật sự ư? Những con quái vật đang tồn tại và di chuyển, mà con có thể hạ gục để kiếm tiền và vật phẩm ư… và còn có được kinh nghiệm nữa chứ? À mà loài rồng có tồn tại không vậy?”

“Vâng, chúng có tồn tại…”

“Bây giờ con đã kiệt sức rồi, vậy hãy về nhà mà nghỉ ngơi. Ta hi vọng một ngày nào đó con sẽ lại ghé qua chốn tồi tàn này để chúng ta có thể đàm đạo.”

“Tạm biệt.”

Lee Hyun nghỉ ngơi đã đủ và rời khỏi võ đường. Chung Il Hoon khá bất ngờ vì việc đó.

“Thưa Sư Phụ, chẳng phải người muốn thu nhận cậu ta sao? Hay người đã đổi ý, khi muốn cậu ta trở thành đệ tử kế tục?”

“Không, giờ nó đang còn nhiều vướng bận.”

“Vậy người cứ thế để cậu ta đi ư?”

“Bây giờ cứ để nó đi đã. Để kĩ năng của nó có thể trưởng thành. Ta sẽ dõi theo và soi đường chỉ lối cho nó. Mặc dù vậy, cái thứ được gọi là Con Đường Đế Vương kia…”

Khi Ahn Hyundo còn trẻ, hẳn là ông ta luôn mơ về một thế giới tưởng tượng. Đó là ý tưởng khi đưa những con người của thế giới hiện đại du hành vào một chiều không gian khác, để gầy dựng một vương quốc trong mơ!

Hay gặp gỡ những vị anh hùng trong truyền thuyết. Câu chuyện về việc ngao du đó đây chỉ với một con tuấn mã, và rèn giũa kĩ năng kiếm thuật.

“Còn có cả quái vật nữa… rồi Wyvern và cả Dragon! Vậy là Dragon có tồn tại?”

Wyvern.jpg

Wyvern

“Vâng? Chí ít là theo những gì em được nghe kể. Mặc dù chưa ai từng bắt gặp chúng.”

Chung Il Hoon trả lời xen chút lo âu. Dường như anh ta đã đoán được phần nào những gì Ahn Hyundo sẽ làm tiếp sau đó.

“Tiến vào vương quốc thần thoại, trở thành đấng anh hùng cứu thế, đánh bại lũ Orc, rồi hạ gục loài Dragon. Rồi còn Hoàng Đế nữa chứ? Trở thành Hoàng Đế ư? … 

Hừmmmmmmm!”

Dragon.jpg

Dragon

Nhiệt huyết của Ahn Hyundo trào dâng.

Hẳn đó là chốn lý tưởng để giác ngộ kiếm thuật. Câu hỏi được đặt ra là thanh kiếm liệu sẽ hữu ích đến đâu. Việc luyện kiếm không phải để phục vụ cho thanh danh và tiền bạc.

“Để chống lại lũ quái vật… Lũ quái vật đe dọa đến cuộc sống con người… Hoon này!”

“Có em?”

“Trò chơi cần một buồng đăng nhập, phải không nhỉ?”

“Dạ vâng.”

“Đặt hàng luôn đi!”

“Vâng thưa sư phụ!”

Chung Il Hoon nhanh chóng nhấc máy và đặt hàng, thường thì việc cài đặt mất khoảng từ 2 đến 3 ngày gì đó. Nhưng chúng đã được cài đặt luôn trong hôm ấy.

Những buồng đăng nhập đã được lắp đặt đúng như yêu cầu.

Nhưng có 5 chiếc thay vì 1.

“Gì vậy?”

Dưới ánh mắt sắc sảo của Ahn Hyundo, Chung Il Hoon buộc phải thừa nhận.

“Nghĩa vụ của các môn đệ là phải đi theo sư phụ, phải vậy không ạ?”

“Vậy í em là em cùng những người khác sẽ theo ta dấn thân vào Con Đường Đế Vương?”

“Dạ vâng.”

Những giáo viên khác đồng tình.

“Thế còn võ đường này?”

“Đâu phải chúng ta sắp đi nghỉ mát cơ chứ, hơn nữa chúng ta còn những giáo viên phụ nữa mà?”

Ahn Hyundo khẽ mỉm cười.

“Vậy đây là trò chơi mà mọi người đều muốn thử?”

“Sự phụ! Xin hãy cho phép bọn em!” Cả lũ quỳ xuống cầu xin.

“Vậy ta sẽ lấy tên là Geomchi, Chung Il Hoon sẽ là Geomchi2.”

“Vâng thưa sư phụ…”

“Em sẽ là Geomchi3. Còn em sẽ là Geomchi4.”

“Vâng.”

Ở Đại Hàn Dân Quốc, tên của các môn đệ theo trường phái kiếm thuật được phân chia theo số thứ tự.

 “Keukkeuk.”

“Vậy mình là Geomchi4…”

Những giáo viên khác cố gắng để không bật cười thành tiếng, nhưng họ cũng chẳng thoát khỏi số mệnh.

“Vậy cái tên tiếp theo sẽ là Geomchi5.”

Cả bọn đều kính cẩn nghiêng mình và cảm tạ Ahn Hyundo.

Mặc dù vậy, lưng họ toát mồ hôi lạnh.

‘Thật là một cái tên trẻ con hết sức…’

‘Mình sẽ xấu hổ đến chết mất thôi, khi có ai đó hỏi tên của mình!’

Ahn Hyundo bước vào buồng đăng nhặp và khởi tạo tài khoản và nhân vật mới. Sau đó ông ta nói cho các môn đệ rằng mình sẽ bắt đầu ở thành Serabourg của vương quốc Rosenheim.

“Ồ, thật đáng kinh ngạc.”

Geomchi đã gia nhập thế giới và đứng chờ ở một chỗ.

“Mình chưa từng có được cái cảm giác này.”

Ông có thể cảm nhận mọi thứ. Geomchi có thể nhìn thấy và lắng nghe những con người nói chuyện và cười đùa với nhau ở một thành phố giống hệt thời Trung Cổ.

Mọi cuộc trao đổi đều có thể dễ dàng nghe thấy.

“Chúng ta cần tìm thêm 4 người cùng cấp.”

“Bán rìu thép giá rẻ đâyyyy!”

“Tôi chuẩn bị ghé thăm những ngôi làng phương Nam để trao đổi buôn bán. Tôi muốn kiếm tìn những thương nhân khác đi cùng.”

Rột rột.

Dạ dày của Geomchi réo từng cơn khi ngửi thấy những thức ăn tỏa hương thơm nức mũi.

Ông quay đầu và thấy ai đó đang nấu nướng.

“Bán những thức ăn ngon được làm từ kĩ năng Nấu Nướng Sơ Cấp-Cấp độ 7 đây, Đậu xanh (Mung Bean) thương ngon bổ dưỡng!”

Geomchi nuốt nước miếng. Ông rất muốn nếm thử nhưng lại chẳng có tiền.

Sau đó những người khác cũng đăng nhập.

 Geomchi2, Geomchi3, Geomchi4 và Geomchi5!

“Sư Phụ, vậy là người đã vào trước.”

“Thì ra Người ở đây!”

“Đúng vậy, các em cũng đã tề tựu lại cả rồi!”

Ông đã tận hưởng những giây phút truyền thụ kiếm thuật cho các môn đệ, nhưng khi chứng kiến diện mạo của chúng trong Con Đường Đế Vương để lại trong ông một ấn tượng hoàn toàn khác.

Geomchi 4 la lên khi nhìn vào trong túi.

“Ôi Sư Phụ ơi!”

“Có chuyện gì?”

“Em có 10 ổ bánh mì và một chiếc hộp trong túi này!”

“Đúng vậy, thật khó tin. Chúng ta nếm thử mùi vị những ổ bánh mì này chứ nhỉ?”
Geomchi2, Geomchi3 và Geomchi5 lấy ổ bánh mì ra và cắn thử một miếng.

Chiếc bánh đã quá cũ và rất khó nhai, cứ như thể nó làm từ đá vậy.

“Ọe, ọe! Những thứ này mà ăn được á. Chúng ta sẽ phải ngấu nghiến những thứ này trong lúc đi săn sao?”

“Em đã nghiên cứu một chút ở Internet; trò chơi có rất nhiều loại thực phẩm khác nhau. Những loại thực phẩm cao cấp ngon đến độ như tan trong miệng người ăn vậy. Em cho là nếu nếm được nó thì chắc chúng ta sẽ có cảm giác như ở trên mây.”

“Đúng như những gì ta kì vọng ở em, Geomchi4! Em quả là một đứa rất sáng dạ.”

“Hehe, em cảm ơn thầy.”

Geomchi4 mỉm cười, khá hài lòng trước lời khen của Sư Phụ. Khi ở võ đường, cậu ta cũng được yêu thích bởi những học viên khác vì luôn sẵn lòng giúp đỡ.

Tâm trạng những Geomchi đều thân mật và vô tư lự, họ cười nói liên hồi.

“Vậy để ăn miếng bánh này, chúng ta phải nhai đến sái quai hàm? Mặc dù có vẻ nó rất cứng, nhưng mùi vị cũng giống như khi ăn một chiếc bánh quy mà thôi.”

“Có vẻ như nó được làm từ lúa mạch. Bánh mì lúa mạch à?”

Geomchi2 và Geomchi3 ăn hết miếng bánh và uống một ngụm nước từ chiếc hộp.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi?”

“Ý sư phụ là sao? Chúng ta thẳng tiến tới khu huấn luyện tân thủ à.”

“Lee Hyun, à không, Weed đã nói với ta rằng chúng ta sẽ không thể ra khỏi thành trong 4 tuần đầu.”

“Vậy thì hãy xem khu huấn luyện tân thủ có gì tốt đẹp không nào!”

Năm nhân vật Geomchi của chúng ta đã tìm ra khu huấn luyện. Có vô số người lang thang trong thành Serabourg, vì vậy họ đã phải hỏi đường không ít lần để có thể tìm đến đây.

Bên trong khu huấn luyện có một lượng nhỏ người chơi đang sử dụng kĩ năng lên lũ bù nhìn.

“Ồ! Vậy đây là cách họ luyện tập.”

“Thật là một phương pháp đào tạo quá lỗi thời. Có vẻ như nó dùng để nâng cao thể lực người chơi.”

“Geomchi2, cách thức không phải là vấn đề cối lõi. Một người theo đuổi triết lý kiếm thuật sẽ không coi trọng những thứ nhỏ nhặt như vậy.”

Geomchi2 và những Geomchi khác bắt đầu nệm con bù nhìn rơm bằng thanh kiếm gỗ. Họ cũng đã nghe Weed kể về chuyện này.

“Vậy đây là những thứ bắt buộc phải làm?”

“Yiyahap!”

*Boom!*

Geomchi2 và Geomchi4 cảm thấy có chút hoài cổ khi vung kiếm như vậy.

Việc liên tục đánh vào một mục tiêu cố định là phương pháp luyện tập của 10 năm trước, một phương pháp đã bị khai trừ từ lâu.

“Argh! Hét to lên!”

“Vâng! Một triệu không trăm hai mươi mốt! Một triệu không trăm hai mươi hai!”

Các Geomchi háo hức nện vào con bù nhìn rơm. Làm như vậy khiến họ cảm thấy khá thoải mái. Cho dù những người chơi khác có thể cho rằng họ bị điên, các Geomchi không dừng lại.

Đầu tiên là phải tìm hiểu thanh kiếm.

Sau đó mới có thể sử dụng nó để giết quái vật được.

Sức Mạnh và những chỉ số khác của họ tiếp tục tăng lên.

‘Ta sẽ hạ gục lũ quái vật của Con Đường Đế Vương bằng chính thanh kiếm này.’ Với suy nghĩ như vậy, đôi mắt của họ sáng rực hơn bao giờ hết.

“Bên cạnh đó, ta cảm thấy hơi đói.”

“Thưa Sư Phụ, chúng ta chỉ còn 2 ổ bánh mì!”

“Vậy ư. Ta ăn chúng nhé?”

“Vâng!”

Geomchi ăn hết những ổ bánh mì còn lại.

“Ta cảm thấy khá no, nhờ vào ổ bánh mì lúc nãy!”

“À này! Geomchi4, trông em khá thành thục đấy.”

“Thưa Sư Phụ, khi nhịn ăn một thời gian chúng ta sẽ cảm thấy đói đấy ạ!”

“Geomchi3, em nói chí phải.”

“Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cứ tiếp tục như vậy, khi mà giờ đây chúng ta chẳng còn ổ bánh mì nào nữa?”

 “…”

Sự im lặng bao trùm bởi những gì Geomchi3 vừa nói ra.

Bầu không khí trở nên căng thẳng chỉ vì những lời nói vô ý đó.

Geomchi đặt ra câu hỏi.

“Thật là một tình thế hiểm nghèo. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Em nghĩ là em có cách.”

“Geomchi2, hãy nêu ý tưởng của em.”

“Sư Phụ sẽ làm gì ạ? Ví dụ, khi chúng ta săn bắn, chúng ta có thể nhặt được những vật phẩm và kiếm tiền. Và nếu không có gì ngon hơn, chúng ta có thể tiếp tục ăn những chiếc bánh mì lúa mạch ấy.”

“Ồ, vậy chúng ta sẽ làm vậy…”

Những Geomchi còn lại mỉm cười, nhưng Geomchi4 lắc đầu.

“Chúng ta không thể rời khỏi thành phố trong 4 tuần đầu tiên, vì vậy chúng ta sẽ chết đói.”

“…”

Tất cả các Geomchi đều cúi đầu. Họ không có câu trả lời cho tình thế khó xử này. Thông thường những người chơi khác- những người có kinh nghiệm làm game thủ, sẽ nhận các nhiệm vụ để kiếm tiền. Mặc dù vậy, các Geomchi không hề nghĩ ra. Giải pháp duy nhất của họ là săn bắn, nhưng họ lại không thể ra ngoài.

Vậy là Geomchi nắm lấy thanh kiếm và hét lớn.

“Chúng ta sẽ tiếp tục luyện kiếm. Chỉ cần chú tâm vào luyện kiếm mà thôi!”

“Vâng thưa Sư Phụ! Chúng ta sẽ dồn hết tâm sức để luyện kiếm!”

“Ô, thật đáng khâm phục đó Sư Phụ à!”

Geomchi2, Geomchi3, Geomchi4, Geomchi5 tâng bốc.

Cả năm người họ tiếp tục luyện tập với tên bù nhìn rơm. Mặc dù đang rất đói, nhưng việc đó chỉ tiếp thêm ý chí cho họ.

“Hohoho....”

Thầy hướng dẫn của khu huấn luyện tân thủ cười trong niềm vui sướng.

Ông ta rất vui khi chứng kiến sự nhiệt tình như vậy.

“Này, các bạn lại đây dùng bữa cùng tôi chứ?”

Thầy hướng dẫn mời họ một bữa trưa. Tuy nhiên, Geomchi nuốt nước miếng và từ chối lời đề nghị.

“Không! Chúng ta cũng có niềm tự hào và lòng tự trọng, vậy nên chúng ta không cần sự thương hại của một NPC, phải không các chàng trai?”

“Đúng thế! Chúng ta là những người sống nhờ lưỡi kiếm đầu gươm.”

*Khoreureuk*

“Giờ hãy nhìn lũ bù nhìn này xem, chẳng phải chúng nhìn cũng khá ngon lành sao.”

Họ bắt đầu tạo ra những âm thanh kì quặc, bởi vì họ chẳng còn miếng bánh nào nữa.

Chỉ còn 3% chỉ số no bụng! Việc di chuyển và ra đòn lên con bù nhìn rơm trở nên khó khăn khi họ chẳng còn chút sức lực nào nữa.

 *Ting*
————————————————————————————————
Cảnh báo: Bạn đã chết đói!
Bạn sẽ không thể đăng nhặp lại trong vòng 24 giờ.
Và bởi vì đây là cái chết đơn giản nhất, không có vật phẩm nào bị rớt ra, hay cấp độ bị giảm sút.
————————————————————————————————

Họ đã chết vì đói…như những con chó vậy.

Việc phải bỏ mạng ngay trong 4 tuần đầu tiên tham gia trò chơi thật chưa từng xảy ra.
Để thỏa mãn lòng tự trọng, các Geomchi đã chết theo cách vô cùng nhục nhã trước mặt bao nhiêu người chơi khác.

Sau đó, Ahn Hyundo, với sự giúp đỡ của Chung Il Hoon, đã tổ chức một cuộc họp ở võ đường.

“Con Đường Đế Vương là một hình thái mới của nền văn minh nhân loại, nhưng chúng ta đã quá thờ ơ với tầm ảnh hưởng của nó.”

“Vâng, quả đúng là như vậy.”

“Nếu càng nhiều học viên dành thời gian luyện tập ở nơi mà họ có thể chống lại lũ quái vật, vậy thì động lực và nguồn cảm hứng sẽ thúc đẩy họ tiến xa hơn.”

“Em cũng nghĩ vậy ạ. Việc giao chiến với lũ quái vật và chứng minh kĩ năng của họ sẽ giúp họ tiếp thu tốt hơn.”

Ahn Hyundo và Chung Il Hoon cũng kết thúc bằng cái chết giống như những thầy hướng dẫn khác.

“Việc đối đầu trực diện có thể là cơ hội tốt để họ nhận ra sức mạnh của thanh kiếm!”

“Chúng ta sẽ có thêm những đệ tử khác, và chúng sẽ dễ dàng được khai sáng trên con đường kiếm đạo. Du hành tới một lục địa xa xôi mà bên cạnh chẳng có gì ngoài thanh kiếm, đó là một ý tưởng tuyệt vời thưa Sư Phụ.”

Mặc dù vậy, người phụ nữ duy nhất và cũng là thư ký của võ đường, cháu gái của Ahn Hyundo, chống tay và nói với mọi người.

“Nỗ lực là tất cả những gì chúng ta cần! Ông luôn nói rằng có một đối thủ sẽ là công cụ giúp chúng ta phát triển. Đó là những gì ông luôn nói!”

“Argh! Vậy có vấn đề gì sao? Chúng ta đã bỏ quên điều gì vậy?”

 “…!”

“Vậy, kế hoạch là đưa tất cả những môn đệ tham gia, vậy tất cả có bao nhiêu người nhỉ?”

 “Dạ tầm 500.”

“Chúng ta sẽ đặt hàng 500 buồng đăng nhập… chắc là họ sẽ giảm giá phải không?”

“Họ sẽ tới lắp đặt vào ngày mai, mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa.”

Chung Il Hoon đáp lại đầy tự tin.

Những buồng đăng nhập cho 500 học viên được gửi đến từ Cục Kiểm Soát Nhập Cư và Tị Nạn. Võ đường của Ahn Hyundo nổi danh khắp Đại Hàn Dân Quốc. Họ nhận được tài trợ từ Ủy Ban Kendo Thế Giới và Hiệp Hội Các Vận Động Viên. Bên cạnh đó họ cũng nhận được rất nhiều tiền từ các môn đồ.

kendo.jpg

Kendo
Geomchi4 mỉm cười và thầm nghĩ.

“Vậy là chúng ta sắp sửa có hơn 5000 ổ bánh mì lúa mạch.”

 “…”

 “…”

“Kekeke!”

No comments: